Chương 2: (Vô Đề)

Hôm nay là ngày thi tuyển sinh vào đại học, đúng như dự đoán, Doãn Đông Phàm làm bài không tệ lắm. Tuy rằng không vào được đại học A của Khang Chước, nhưng đại học B ở bên cạnh hẳn là không có vấn đề gì.

Đối với Doãn Đông Phàm mà nói, trước mắt đây là chuyện vui lớn nhất trong cuộc đời y. Cho nên Khang Chước đã lên kế hoạch từ sớm, hơn nữa vì kế hoạch này mà xin nghỉ với thầy hướng dẫn, từ chối cuộc gặp thường kỳ cuối cùng với giáo viên trước buổi bảo vệ tốt nghiệp năm cuối đại học.

Khang Chước chưa từng nhắc tới chuyện này với bất cứ một ai, Doãn Đông Phàm cũng không biết. Vì để mang tới niềm vui bất ngờ cho y, Khang Chước cố ý nói cho Doãn Đông Phàm là buổi tối cậu phải đi gặp thầy hướng dẫn, không có thời gian ở bên y. Doãn Đông Phàm có hơi mất mát, nhưng Khang Chước vẫn luôn như vậy, luôn coi trọng việc học tập hơn chuyện khác,  Doãn Đông Phàm không nói gì, buột miệng oán giận hai câu rồi lại ra ngoài đi quẩy với bạn bè.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Doãn Đông Phàm xong, Khang Chước xác nhận thời gian, lúc này còn chưa tới bốn giờ chiều.

Dựa theo kế hoạch, sáu giờ cậu sẽ đón Doãn Đông Phàm từ bữa tiệc với bạn bè, dẫn y tới nhà hàng ăn cơm, sau đó đi đến tuyến đường cao tốc có tầm nhìn tuyệt đẹp gần đấy ngắm nhìn quang cảnh về đêm của thành phố, rồi sẽ tặng hoa hồng và quà cho y. Đến lúc đó Doãn Đông Phàm muốn làm gì cũng được, thậm chí ngay cả việc đánh dấu cũng được luôn.

Mặc dù Khang Chước và Doãn Đông Phàm đã yêu nhau bốn năm, nhưng bọn họ còn quá trẻ, chỉ biết nắm tay ôm ôm một chút, hôn môi đã là giới hạn cao nhất rồi. Lúc trước Doãn Đông Phàm nhắc tới chuyện muốn đánh dấu mấy lần, nhưng Khang Chước đều lấy lý do Doãn Đông Phàm phải thi đại học và cậu cũng phải chuẩn bị tốt nghiệp để từ chối.

Thật ra một mặt là việc học hành, một mặt là Khang Chước có hơi sợ. Tất cả Omega đều biết đánh dấu có ý nghĩa gì, cho dù chỉ là đánh dấu tạm thời, đều sẽ mang đến ảnh hưởng không nhỏ đối với thân thể và tâm lý của Omega. Khang Chước lại là sinh viên khoa Sinh, cho nên cậu càng hiểu rõ chuyện này hơn ai hết.

Chẳng qua bây giờ là Khang Chước tình nguyện.

Bốn giờ mười phút, Khang Chước đang đứng trước gương đấu tranh với nhúm tóc vểnh ngược lên của mình, vuốt mãi không chịu mượt xuống, thì ngay sau đó Quyền Tiêu gọi điện thoại tới.

"Bé ngoan, cháu và Đông Phàm có ở cùng nhau không? Dì tìm nó có việc gấp, nhưng điện thoại của nó vẫn không có người nhận máy…"

"Dì Tiêu, có chuyện gì dì cứ nói cháu biết, cháu sẽ chuyển lời cho em ấy." Dù sao chờ lát nữa Khang Chước cũng sẽ đi gặp Doãn Đông Phàm.

"Ôi chao, hôm nay cậu nó về nước, suýt chút nữa dì quên khuấy chuyện này đi. Tài xế trong nhà đi theo Doãn Đông Phàm rồi, cháu bảo nó và tài xế cùng ra sân bay đón người, phải nhanh lên, qua hơn một giờ nữa máy bay sẽ hạ cánh đấy…"

Nếu bây giờ bảo Doãn Đông Phàm đi đón cậu hai, nói không chừng y vừa đưa người về tới nơi thì đã bị người nhà giữ lại ăn cơm. Đến lúc đó Khang Chước muốn hẹn Doãn Đông Phàm ra ngoài cũng không dễ dàng.

Cho nên Khang Chước đưa ra quyết định ngay lập tức.

Cậu hỏi phương thức liên lạc và thông tin chuyến bay của Quyền Hoa Thần, ngoài miệng thì đồng ý sẽ nói ngay cho Doãn Đông Phàm biết, nhưng trên thực tế đã tìm được chìa khóa xe tính tự mình ra sân bay đón người.

Đám tóc ngốc nghếch "đứng sừng sững" trên đỉnh đầu rốt cuộc cũng bị đè ép xuống, Khang Chước thở phào nhẹ nhõm, ngắm nhìn trước gương nhiều lần xem hình tượng của mình có ổn chưa, sau đó mới chạy tới huyền quan đi giày vào.

Mất ba giây là buộc xong dây giày. Khang Chước đang định mở cửa thì dưới chân đột nhiên truyền đến cảm giác kỳ lạ, cậu cúi đầu nhìn xem, thôi hỏng rồi, đế giày vải bị bung keo rồi.

Sao lại cố tình bung keo vào lúc này cơ chứ?

Khang Chước vội vàng mở tủ giày ra tìm một đôi khác, nhưng đống giày bên trong gần đây cũng chưa được giặt qua, nhìn có hơi lấm lem bẩn thỉu. Hôm nay lại là một dịp cực kỳ quan trọng, Khang Chước không muốn bản thân mình trông quá lôi thôi, vì thế cậu vào phòng thay đồ lấy ra một đôi giày mới, đây là đôi giày da mà Quyền Tiêu mua cho cậu. Khang Chước không thấy hứng thú với kiểu giày này lắm nên vẫn để trong hộp không mang ra đi, nhưng nó lại vừa vặn cho một dịp như ngày hôm nay.

Mang giày xong, Khang Chước lao ra khỏi nhà.

Hai phút sau, Khang Chước lao ngược về –––

Cậu quên cầm theo chìa khóa xe đặt trên tủ giày.

Thật lâu về sau, khi Khang Chước nhớ lại thì phát hiện mọi chuyện ngày đó thật sự không thích hợp.

Cho tới bây giờ Khang Chước cũng chưa từng tự mình lái xe đến sân bay. Thời điểm đi đường cao tốc trên cao vẫn rất thuận lợi, nhưng không nghĩ tới sau khi đến sân bay, cậu làm thế nào cũng không tìm được lối ra T4, buộc phải lượn quanh sân bay mấy vòng liền. Lúc cậu gọi điện thoại cho Quyền Hoa Thần đề nghị hắn đến khu vực sảnh chờ lớn, nghe giọng nói của Quyền Hoa Thần thật giống như muốn giết người.

Dường như Quyền Hoa Thần không nhận ra đây là giọng của Khang Chước.

Ý nghĩ này mới chợt lóe lên trong đầu cậu mà thôi.

Quyền Hoa Thần là em trai của dì Quyền Tiêu, là cậu hai của Doãn Đông Phàm. Hắn lớn hơn Khang Chước 12 tuổi, hơn Doãn Đông Phàm 13 tuổi, bởi vì Khang Chước và Doãn Đông Phàm lớn lên cùng nhau từ khi còn nhỏ, nên cậu cũng theo đó gọi Quyền Hoa Thần là "cậu hai".

Tuy nhiên, Khang Chước cũng chỉ gần gũi với Quyền Hoa Thần những ngày còn bé. Sau khi cậu phân hóa thành Omega thì hai người cũng không có tiếp xúc nhiều, hơn nữa Quyền Hoa Thần lại ra nước ngoài hơn ba năm, hắn không nhận ra giọng nói của Khang Chước cũng là chuyện đương nhiên. Khang Chước chỉ hy vọng có tốt xấu thế nào thì mong Quyền Hoa Thần vẫn chưa quên diện mạo của cậu, đừng coi cậu là kẻ lừa đảo là được.

"Nhà ga số 1, nhà ga số 1…"

Khang Chước lẩm bẩm mấy chữ này trong miệng, ở khúc cua dồn sức bẻ tay lái vòng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!