Quyền Hoa Thần về đến nhà lúc sáu giờ mười phút, tuy không sớm nhưng tuyệt đối cũng không tính là muộn.
Nếu về quá sớm, sẽ làm lộ những gì hắn nói với Khang Chước là không đúng sự thật. Còn nếu quá muộn thì cơ hội "tình cờ" ngăn Khang Chước rời đi sẽ thực sự bằng không.
Bên ngoài trời mưa rất to, Quyền Hoa Thần để lại ô ở dưới mái hiên rũ nước, dùng dấu vân tay mở cửa nhà.
Vừa bước vào cửa, Lazzy đã đứng chờ sẵn, thè lưỡi với hắn, hưng phấn sủa mấy tiếng gâu gâu.
Quyền Hoa Thần đưa tay vuốt ve lỗ tai nó, sau đó nhanh chóng thay giày đi vào phòng khách. Quyền Hoa Thần chưa đi được hai bước đã nhìn thấy bát ăn của Lazzy được đặt cách huyền quan không xa.
Trong bát ăn trống trơn.
Quyền Hoa Thần nghĩ đến một khả năng, đó chính là buổi chiều Khang Chước đã đến đổ thêm thức ăn cho chó, có điều Lazzy lại ăn hết sạch rồi.
Nghĩ như vậy, Quyền Hoa Thần sải bước đi tới phòng bếp, mở tủ đựng đồ dưới bàn bếp ra. Vị trí đặt túi thức ăn cho chó cùng với vị trí kẹp đóng kín không thay đổi gì so với buổi sáng.
Quyền Hoa Thần vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn quay lại huyền quan, quan sát vị trí đặt dép lê.
Quyền Hoa Thần chỉ chuẩn bị hai đôi dép lê trong nhà. Một đôi màu xám tự mình dùng, một đôi màu lam còn lại thì dự phòng dành cho khách, trước mắt chỉ có Khang Chước đã dùng qua.
Lúc này, đôi dép lê màu lam kia được đặt ngay ngắn ở góc trên cùng của kệ để giày, là chỗ Quyền Hóa Thần tự tay đặt lên sau khi Khang Chước rời đi lần trước, một chiếc còn bị đôi giày da bên cạnh đè lên.
Khang Chước thực sự chưa từng tới.
Quyền Hoa Thần đứng trước huyền quan một lúc, tự giễu lắc đầu khẽ cười.
Mưa bên ngoài dường như càng lúc càng dữ dội, gió mạnh đập vào cửa sổ vang lên những tiếng đùng đùng. Lúc ấy Quyền Hoa Thần rốt cuộc cũng nhớ tới hoa của mình, hắn bước vội tới bên cửa sổ, ôm chậu hoa bên ngoài bệ cửa kia vào nhà.
Bị mưa lớn tàn phá cả buổi chiều, những cánh hoa màu trắng đã rơi rụng không ít, Quyền Hoa Thần rất đau lòng. Hắn đặt chậu hoa lên bàn cẩn thận quan sát, đếm xem hắn đã tổn thất mấy bông hoa.
Chậu hoa được xoay một vòng trên bàn trà, có tám bông mà trụi hết cả năm. Cánh hoa của ba bông còn lại nhìn trông cũng sắp rụng hết theo, may mà mười hai nụ hoa vẫn còn đủ chưa bị gãy cái nào, không tồi rất kiên cường.
Quyền Hoa Thần thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn chậu hoa này, cảm thấy nó rất giống với một đứa nhỏ nói lời không giữ lời nào đó.
Đó đã là chuyện từ hơn mười năm trước, lúc ấy cũng là mùa hè, Quyền Hoa Thần vừa mới thi xong đại học chưa được bao lâu, còn Khang Chước vẫn là một bé con nhỏ xíu.
Thời điểm đó, mẹ của Quyền Hoa Thần là Chu Viện tái phát bệnh cũ, được đưa vào bệnh viện của nhà họ Quyền để điều trị và phục hồi sức khỏe. Trên tầng cao nhất của khoa nội trú là phòng bệnh VIP, tổng cộng có bốn phòng. Chu Viện ở một phòng trong số đó, còn mẹ của Khang Chước, Aya, ở một phòng khác.
Tuy rằng hai nhà bọn họ ở rất gần nhau, nhưng chưa từng tiếp xúc qua. Bởi vì Quyền Tiêu thường xuyên ra vào phòng bệnh của Aya, mà khi đó bà còn không thích nhìn thấy hai mẹ con Chu Viện. Để tránh xung đột, Quyền Hoa Thần cũng không tới gần lối đi nhỏ bên phòng bệnh của Aya.
Một buổi trưa, Quyền Hoa Thần mang theo đồ ăn đã nấu xong ở nhà đến bệnh viện, lúc chờ thang máy thì có một cậu bé đi tới bên cạnh hắn, dáng người thấp bé, có lẽ chỉ cao đến đùi của Quyền Hoa Thần. Cậu đội một chiếc mũ che nắng nhỏ và đeo một cái cặp sách rất lớn trên lưng, đứng đợi thang máy cách Quyền Hoa Thần hai bước chân.
Quyền Hoa Thần không nhìn thấy mặt cậu, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cặp sách to đến thái quá sau lưng cậu. Hắn đoán trọng lượng của chiếc cặp kia nhất định phải bằng một phần hai của đứa nhỏ này.
Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Sau khi thang máy đi xuống, Quyền Hoa Thần dựa trên nguyên tắc kính già yêu trẻ, cố ý đợi một lát để cho cậu bé đi vào trước. Hắn trông thấy cậu bé ấn số 32 trên hàng nút bên cạnh thang máy, đây cũng là số mà Quyền Hoa Thần muốn nhấn, là tầng trệt có phòng bệnh VIP.
Lúc này Quyền Hoa Thần cũng biết, cậu bé này là con trai của Aya.
Thang máy này không đi thẳng lên tầng VIP, vì thế cả quãng đường thang máy đi được một chút lại dừng lại. Đám người chen chúc đi vào rồi lại tràn ra ngoài như một bầy ong vỡ tổ, còn cậu bé vẫn luôn lặng lẽ thu mình trong góc, hai tay nắm lấy dây đeo cặp sách, khác hẳn với những đứa trẻ khóc lóc ầm ĩ ngay khi vừa vào bệnh viện.
Càng đi lên tầng cao, người trong thang máy càng ít, cuối cùng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Đến khi thang máy dừng lại, Quyền Hoa Thần vẫn để cho cậu đi trước.
Quyền Hoa Thần không thích trẻ con, hắn cảm thấy chúng vừa ngốc nghếch vừa ồn ào, nhưng đứa nhỏ trước mắt này thoạt nhìn rất ngoan. Quyền Hoa Thần vui vẻ muốn quan sát cậu thêm một lát, cho nên hắn đi chậm lại theo phía sau cậu, nhìn cậu bước đôi chân ngắn đi trên lối đi nhỏ vang lên những tiếng "đát đát" lanh lảnh, trông có chút giống một chú chim cánh cụt con đi một mình trên sông băng trong thế giới động vật.
Phía trước chính là phòng bệnh của Chu Viện, Quyền Hoa Thần dừng bước chuẩn bị đẩy cửa vào phòng, nhưng chuyện ngoài ý muốn lại phát sinh vào lúc này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!