Nghe nói căn biệt thự này nằm ngay trung tâm khu hoa xa hoa bậc nhất thành phố A, cũng chính là nhà riêng của đạo diễn chương trình. Phòng khách rộng lớn với trần nhà cao vút, chính giữa treo một chiếc đèn thủy tinh mạ vàng lộng lẫy. Trên bức tường cạnh lò sưởi là bức tranh sơn dầu khổ lớn mô phỏng hoa súng, từng nét bút mềm mại mà tinh xảo. Sàn nhà sáng bóng phản chiếu ánh sáng từ khung cửa sổ sát đất, xung quanh là những món nội thất gỗ nam đắt giá.
Toàn bộ không gian như bước ra từ một tòa lâu đài cổ kính trong mộng, vừa đẹp đẽ, vừa xa hoa đến mức khiến người ta không nỡ phá vỡ sự yên tĩnh này.
Cửa được đẩy ra.
Ngay lối vào có thể thấy vài vị khách mời đang phân tán khắp phòng khách. Có người lười biếng ngồi trên sofa đọc sách, có người đứng bên quầy bar pha cà phê, cũng có người chăm chú thưởng thức những chai rượu trong tủ trưng bày. Nhưng bất kể họ đang làm gì, mỗi người đều mang theo dáng vẻ ung dung, phong thái cao quý, khiến cả căn phòng tựa như một bức tranh thanh nhã đầy khí chất, làm người ta vô thức muốn hạ giọng khi đặt chân vào.
Tiếng chuông cửa vang lên, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía lối vào.
So với dáng vẻ điềm đạm của họ, người thanh niên vừa xuất hiện trước cửa lại mang theo một phong thái hoàn toàn khác biệt.
Khác hẳn với không khí điềm tĩnh nơi này, người đứng trước cửa lại mang một vẻ đẹp sắc sảo rực rỡ. Chiếc áo sơ mi màu lam tôn lên thân hình mảnh khảnh, gương mặt tinh xảo kia khi khẽ nhếch môi cười lại càng thêm phần rực rỡ chói mắt, giống như lưỡi dao sắc bén cắt ngang mặt hồ tĩnh lặng, khuấy động làn nước phẳng lặng chỉ trong một khoảnh khắc."Ồ, mọi người đông đủ nhỉ?"
Giản Thượng Ôn đứng thẳng, dựa vào chiếc vali của mình, khẽ nâng cánh tay trắng nõn tinh tế lên, vẫy tay chào:
"Chào mọi người."
Cả căn phòng rơi vào một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi.
Vì trước đó các khách mời đều không biết danh tính của những người tham gia cùng mình, nên khi nhìn thấy Giản Thượng Ôn, ai nấy đều không giấu nổi sự kinh ngạc, đặc biệt là mấy người đàn ông đang ngồi trên sofa, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm khó đoán.
Giản Thượng Ôn dường như chẳng hề nhận ra không khí có chút vi diệu này, chỉ thoải mái bước vào trong, thở phào nhẹ nhõm: "Bên ngoài nóng quá, vẫn là trong nhà dễ chịu hơn hẳn."
Trên bàn gần đó có một ly nước lọc.
Giản Thượng Ôn chỉ vào chiếc ly, quay sang hỏi người đàn ông đứng bên cạnh. Người này khoác trên mình chiếc áo thun đen đầy cá tính, mái tóc ngắn dựng lên như nhím gai, khí thế lạnh lùng không dễ chọc vào. Nhưng cậu lại chỉ mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng: "Tôi có thể uống không?"
Người đàn ông ngẩn ra, có lẽ không ngờ Giản Thượng Ôn lại chủ động bắt chuyện với mình nhưng vẫn gật đầu, giọng lạnh nhạt:
"Tùy anh."
Không khí căng thẳng cuối cùng cũng bị phá vỡ.
Giản Thượng Ôn cầm lấy chiếc ly trên bàn, rót nửa cốc nước, ngửa đầu uống vài ngụm, đường nét cổ mảnh mai tinh tế khẽ chuyển động theo từng động tác. Đến khi đặt ly nước xuống, cậu mới xoay người, nhìn thẳng vào người đối diện: "Cảm ơn. Tôi là Giản Thượng Ôn, còn cậu?"
Chàng trai với mái tóc nhím không nghĩ rằng đối phương lại chủ động tiếp tục cuộc trò chuyện. Sau thoáng ngạc nhiên, đường nét sắc bén trên gương mặt dần khôi phục vẻ bình tĩnh, giọng nói trầm thấp có chút lạnh lùng: "Phỉ Thành."
Giản Thượng Ôn lập tức nhận ra cái tên này.
Phỉ Thành, nam thần thế hệ mới trong giới eSports, trẻ tuổi nhưng đã giành trọn các chức vô địch lớn nhỏ, thậm chí còn phá kỷ lục với chuỗi năm mùa liên tiếp vô địch giải đấu chuyên nghiệp. Dù chỉ mới ngoài hai mươi, hắn đã sở hữu lượng fan hâm mộ lên đến hàng chục triệu trên toàn mạng xã hội. Nghe nói gia cảnh của vị này cũng không hề tầm thường, câu lạc bộ thi đấu mà hắn trực thuộc chính là sản nghiệp của gia tộc.
Có người còn bảo, đối với Phỉ Thành, game chẳng qua chỉ là một sở thích, còn chức quán quân... chỉ là tiện tay lấy về mà thôi.
Lại thêm một cậu ấm nhà giàu đi du ngoạn nhân gian.
Nụ cười trên môi Giản Thượng Ôn càng sâu hơn một chút. Cậu khẽ nghiêng người, vươn tay ra phía trước, ánh mắt lấp lánh: "Rất vui được làm quen."
Làn da của cậu trắng nõn, dưới ánh đèn càng lộ ra một chút ửng đỏ vì nắng. Nhìn qua, cứ như là vừa được phủ lên một lớp phấn mịn màng. Nhưng giây tiếp theo, khi cậu buông ly nước xuống, sắc đỏ đó liền biến mất dưới cổ tay áo.
Khoảng cách gần khiến Phỉ Thành thấy rất rõ.
Hắn thoáng cứng người, dù khuôn mặt vẫn lạnh lùng nhưng đôi tai lại đỏ bừng.
Phòng livestream nổ tung:
"A a a a! Tiểu Phỉ đúng là một nhóc con ngây thơ mà!"
"Giản Thượng Ôn, cậu cố ý đúng không?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!