Lạc Chấp Diệp phát hiện ra mình thiếu hụt cảm xúc là từ một chuyện nhỏ dưới tầng nhà năm đó.
Một con mèo nhỏ bị thương, bọn trẻ xung quanh có đứa sốt ruột, có đứa khóc nấc, có đứa gào lên. Chỉ riêng anh là bình tĩnh ngồi xổm trước mặt con mèo, ánh mắt không gợn sóng, rồi đưa ra phán đoán tỉnh táo: con mèo ấy khả năng là bị gãy xương, cần phải đưa đến bệnh viện.
Anh quay sang trấn an đám trẻ đang được người lớn dỗ dành: "Nó bị thương rồi, cần phải đến bệnh viện."
Thái độ điềm nhiên của anh khiến ngay cả người lớn cũng sững sờ.
"Đứa nhỏ này..." Người phụ huynh ấy khẽ cười: "Thật đúng là... có chút đặc biệt."
Thật ra, cha mẹ của Lạc Chấp Diệp đã sớm phát hiện sự khác thường khi anh còn rất nhỏ. Đứa trẻ ấy rất ít khóc, cũng rất ít cười. Những thứ mà lũ trẻ cùng tuổi mê mẩn, anh lại chẳng hứng thú. Khi xem hoạt hình, anh chỉ đơn thuần theo dõi cốt truyện, rất hiếm khi có sự đồng cảm với nhân vật.
Họ đã tìm đến bác sĩ.
Bác sĩ nói: "Căn bệnh này rất hiếm gặp, hiện tại không có phương pháp điều trị hiệu quả đặc biệt. Điều quan trọng là hãy dành thời gian ở bên cạnh, trò chuyện và tương tác với trẻ nhiều hơn. Biết đâu sẽ có chuyển biến tích cực."
Cha mẹ anh đã cố gắng làm đúng như vậy, nhưng không đạt được gì. Điều đó khiến mẹ anh cảm thấy vô cùng thất bại, nhiều đêm bà âm thầm khóc một mình.
Đến một khoảng thời gian sau, họ bất ngờ phát hiện Lạc Chấp Diệp biết cười, biết khóc, cả hai người mừng rỡ tột độ.
Họ nghĩ rằng đứa con của mình cuối cùng cũng đã "bình thường".
Cho đến một ngày nọ, tan ca về nhà, cha mẹ Lạc Chấp Diệp tình cờ gặp hàng xóm dưới lầu. Trong lúc trò chuyện, hàng xóm khen anh trưởng thành, điềm tĩnh hơn hẳn những đứa trẻ khác. Mẹ anh khựng lại vài giây, miễn cưỡng cười gật đầu. Về đến nhà, vừa đóng cửa xong, bà lập tức bật khóc như mưa.
Đứa con ấy, chưa bao giờ thực sự khỏi bệnh. Chỉ là vì không muốn cha mẹ lo lắng, anh đã học cách che giấu cảm xúc của mình. Và cũng chính từ ngày hôm đó, cha mẹ anh bắt đầu học cách làm hòa với bản thân mình.
"Nếu thật sự không thể cảm nhận được, cũng không sao cả." Mẹ anh vuốt nhẹ mái tóc anh, dịu dàng nói: "Trước đây mẹ lo lắng, chỉ vì hy vọng con có thể sống như bao đứa trẻ khác, có cảm xúc, có niềm vui, có những trải nghiệm bình thường. Nhưng nếu điều đó khiến con thấy mệt mỏi, vậy thì thôi, chúng ta không cần chữa nữa."
Lạc Chấp Diệp đưa tay lau nước mắt trên gương mặt mẹ. Anh không thể hiểu được vì sao mẹ lại đau khổ như vậy, nhưng anh không muốn nhìn thấy mẹ đau lòng nữa. Anh không hiểu cảm giác tổn thương, nhưng anh không muốn thấy mẹ rơi lệ.
Vì thế, anh dần dần học cách diễn.
Diễn cho giống một người bình thường.
Gia đình Lạc Chấp Diệp không thuộc hàng giàu có, nhưng cha mẹ anh vẫn sống an nhiên, đủ đầy. Ở trường, anh cũng không gặp quá nhiều trở ngại. Chỉ là... bạn học thường thấy anh kỳ lạ. Dù vậy, bản thân anh cũng không cố tình như thế, chỉ là... giữa đám đông, anh luôn cảm thấy lạc lõng. Niềm vui nỗi buồn của người khác, anh không cảm nhận được. Những câu chuyện, những chủ đề được bàn tán, với anh chẳng có gì liên quan. Thế nên, dần dần... anh chọn cách đứng ngoài cuộc.
Thà là không hòa nhập.
Có một năm, trong buổi tụ họp bạn học, anh vẫn là người ngồi tách biệt ở bên ngoài, không lời, không tiếng. Anh ngồi trên bậc thềm trước khách sạn, một nhân viên phục vụ đi tới nói: "Xin chào, bậc thang ở đây hơi bẩn một chút, anh có cần tôi lấy một tấm thảm lót không?"
Người phục vụ ấy còn rất trẻ.
Lạc Chấp Diệp quay sang nhìn cậu ta, nhận ra cậu ấy trạc tuổi mình. Khi cậu phục vụ mỉm cười, đôi mắt cong cong như tiểu hồ ly, chỉ là đang đeo khẩu trang nên không thấy được toàn bộ gương mặt. Từ nhỏ, Lạc Chấp Diệp đã được khen là đẹp trai, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy một người khác, dù chỉ thoáng qua, lại cảm thấy "đẹp đến nao lòng." Mặc dù, thậm chí anh còn chưa kịp thấy rõ gương mặt ấy.
"Không cần đâu." Lạc Chấp Diệp đáp: "Cảm ơn."
Cậu phục vụ mỉm cười: "Vậy nếu anh không ngại, tôi có thể ngồi ăn ở chỗ ghế này được không?"
Lạc Chấp Diệp gật đầu.
Đây là cửa sau khách sạn, có một chiếc ghế dài đơn sơ. Anh nhìn thấy cậu phục vụ lấy từ túi ra một hộp cơm tiện lợi đơn giản, bên trong là cơm trắng và vài món rau đạm bạc.
Khi quan sát kỹ hơn, anh nhận ra cổ tay cậu ấy phía trong có một mảng sưng đỏ rất lớn. Đó là biểu hiện của chứng dị ứng da. Lạc Chấp Diệp từng đọc qua loại phát ban này trong sách. Anh biết nó gây đau rát và rất khó chịu, thường là do tiếp xúc với chất tẩy rửa hoặc làm việc trong môi trường kích ứng mạnh.
Anh hỏi: "Tay cậu thế này, đáng lẽ nên đi bệnh viện. Sao không xin nghỉ để chữa trị, mà vẫn ở đây làm việc?"
Động tác ăn cơm của cậu khựng lại đôi chút.
Cậu đáp: "Không cần đâu, tôi bôi thuốc mỡ rồi, lát nữa sẽ đỡ thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!