06/10/2020
Edit: Nhật Nhật (wattpad: yuukute)
...
"Nhưng đây là thi đấu." An Lan bất đắc dĩ nở nụ cười.
Tuy vậy, trong lòng An Lan vẫn rất cảm kích Cố Lệ Vũ vì đã đặc biệt tới an ủi cậu, lẽ ra lúc này cậu ta chỉ nên tập trung vào việc thi đấu của chính mình mới đúng.
"Vừa rồi Diệp Vân so sánh quá trình đuổi theo mục tiêu di động như yêu thích một người, thực ra tôi cảm thấy như vậy không đúng." Cố Lệ Vũ nói.
"Thật sao?" Lòng hiếu kỳ của An Lan bị khơi ra.
Tính tình của Cố Lệ Vũ không giống như đã có ngươi mình thích, cậu ta làm sao hiểu được sự khác biệt giữa việc thích một ai đó với nhắm bắn mục tiêu?
Nhưng suy nghĩ của cậu ta vượt ra khỏi dự liệu của An Lan.
"10m bia di động là một quá trình kiểm soát sự tự chủ của bản thân, điều chỉnh hô hấp của chính mình, từ việc đi theo mục tiêu đến kết quả của phát súng, đây là thông qua việc kiểm soát sự tự chủ rồi từ đó kiểm soát mục tiêu
"Như vậy thì khác gì với việc thích một người?" An Lan nhìn vào mắt Cố Lệ Vũ.
"Thích một người, là quá trình tự bản thân sa vào." Cố Lệ Vũ thản nhiên nói.
Trong ấn tượng của An Lan, Cố Lệ Vũ là người có kỷ luật và luôn tự khắc chế bản thân, "Tự bản thân sa vào", cái hình dung này vĩnh viễn không thể áp dụng lên người cậu ta.
"Ngay từ đầu, chỉ là bị dáng vẻ lúc nâng súng của người kia hấp dẫn, sau đó vô thức để ý đến nụ cười của đối phương, chủ đề tán gẫu, sở thích, thậm chí cả bản lĩnh và sự điềm tĩnh của người nọ, bởi vì để ý, cho nên mới phát hiện hết thảy của người này đều hợp tâm ý của mình như vậy."
Thanh âm của Cố Lệ Vũ giống như tiếng đàn cello vang lên trong phòng phống, trầm thấp lại có từ tính, cô độc chờ ai đó sẽ đến lắng nghe và thấu hiểu.
Nhưng không phải ai cũng có thể đặt chân vào căn phòng này.
An Lan nhìn ánh mắt của đối phương, tìm kiếm dấu hiệu của sự sa ngã.
"Sau đó, khi bản thân muốn ngừng mà không thể ngừng được, tôi mới nhận ra, không phải mọi thứ của cậu ấy hợp tâm ý của tôi, mà bởi vì hết thảy của cậu ấy đều khiến trái tim tôi rung động. Không phải bất cứ ai nâng súng như cậu ấy, hay là cười như cậu ấy đều có thể làm tôi động lòng.
Trái tim An Lan dường như đã trở thành dây đàn của cây đàn Cello kia, khi một nốt nhạc cất lên, trái tim cậu giống như bị kinh sợ mà nhảy loạn.
Nhưng khi định thần lại mới nhận ra rằng đó không phải là hoảng sợ, mà là trái tim vốn tĩnh lặng rốt cục xuất hiện gợn sóng.
"Mọi thứ về cậu ấy, tạo thành một tập hợp khiến trái tim tôi rung động. Cậu ấy là súng, mà tôi là một bia ngắm có ý thức. Cậu ấy vô thức nhắm bắn, mà tôi khao khát bị cậu ấy xuyên thủng."
Câu nói của Cố Lệ Vũ khiến lo lắng của An Lan về sự "chậm chạp" của mình có phần dịu đi.
"Chậm chạp cũng không có gì không tốt. Trạng thái tích lũy từng chút từng chút giống như tường thành được gia cố thêm tầng tầng lớp lớp, sẽ không bị phá vỡ chỉ vì một tia sét hay một cuộc tấn công. Phần lớn những tuyển thủ nhanh chóng tiến vào trạng thái thì trạng thái đó của họ cũng rất mong manh. Một viên gạch bị vỡ thôi, cả bức tường sẽ sụp đổ." Giọng nói của Cố Lệ Vũ vẫn bình tĩnh và vô cùng khách quan.
An Lan chợt hiểu ý của Cố Lệ Vũ, cậu ta hy vọng An Lan có thể khẳng định bản thân, xem sự "chậm chạp" của mình là ưu điểm chứ không phải khuyết điểm.
"Khi số lần thi đấu càng ngày càng nhiều, thời gian để cậu xây dựng thành lũy cho mình sẽ càng ngày càng ngắn. Cho nên, duy trì trạng thái của chính mình so với làm dao động tâm thái của mình quan trọng hơn nhiều.
Cố Lệ Vũ nghiêng đầu, từ một góc độ khác nhìn thẳng vào An Lan, cậu ta đang xác nhận xem An Lan có nghe hiểu những gì mình nói không.
Có ánh sáng rực rỡ động lòng người chảy qua đôi mắt đen như lưu ly.
An Lan cười cười, đấm nhẹ vào vai đối phương: "Cám ơn, bây giờ tôi không thấy xoắn xuýt nữa rồi."
Ở đằng xa, Tiếu Thần quay đầu lại nhìn Lâm Hoài Ân, nhếch mép cười xấu xa: "Lão Lâm, nhìn thấy chưa? Cái bẫy thầy giăng ra chẳng có tác dụng gì với An Lan cả."
Hứa Tinh Nhiên bật cười: "Vừa rồi còn gọi người ta là nhóc con, giờ lại gọi tên họ đàng hoàng rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!