03/10/2020
Edit: Nhật Nhật (wattpad: yuukute)
...
"Một loại pheromone khác? Omega khác hả?"
Nguyên nhân An Lan có suy đoán này là vì giữa các alpha đều có ý thức đối địch cùng cạnh tranh, có thể xoa dịu một alpha đang mất khống chế đều là tin tức tố của omega.
"Mùi vị đó rất đặc biệt. Nó rất nhạt, nhạt đến độ khi nó xuất hiên tôi phải huy động hết thảy những cảm quan đang chìm đắm trong pheromone của omega mới có thể nhận biết, đi theo nó, tìm kiếm nó, và giữ lấy nó. Mùi vị ngây ngô, chưa thành thục, lại thuần khiết, cứng cỏi. Tôi truy đuổi nó, cũng bị nó chiếm giữ. Nhưng nó chỉ lặng lẽ ở trong tâm trí tôi, không hung hăng, cũng không có bất kỳ ý định câu dẫn nào.
Chờ khi tôi tỉnh lại, thì mùi vị đó đã biến mất không thấy."
"Vậy cậu tìm được người đó không?" An Lan hỏi.
"Tìm được rồi." Hứa Tinh Nhiên chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, tay còn lại xoa đầu An Lan một cái.
"Người đó là omega hay là alpha?" An Lan lại hỏi.
"Người đó ... có lúc tôi hy vọng cậu ấy là một omega, có lúc lại lo lắng nếu cậu ấy là omega thật thì tôi phải làm sao mới tốt."
"Há? Tại sao?" An Lan không ngờ Hứa Tinh Nhiên cũng sẽ có những suy nghĩ mâu thuẫn như vậy.
"Nếu cậu ấy là omega, nhất định sẽ có rất nhiều alpha muốn bắt nạt cậu ấy." Hứa Tinh Nhiên nói.
"Cậu phải tin tưởng, kể cả đối phương là omega cũng nhất định có thể tự bảo vệ cho bản thân. Tôi nghe người ta nói, mùi pheromone của một người cũng sẽ tương tự như tính cách của người đó. Cậu nói pheromone của cậu ta thuần khiết cứng cỏi, vậy người này nhất định cũng giống thế."
Hứa Tinh Nhiên hơi mỉm cười, nói với giọng rất nhẹ: "Cậu thật tự phụ."
"Hả?" Hứa Tinh Nhiên nói quá nhanh, cậu còn chưa nghe kịp, An Lan nghiêng người lại gần nhưng Hứa Tinh Nhiên lại nhấn lên đầu cậu một cái.
"Nhưng mà từ sáng tới tôi tôi đều nghĩ, nếu cậu ấy là omega thật thì tốt rồi."
"Tại sao?"
"Vậy thì tôi sẽ quyến rũ cậu ấy..." Hứa Tinh Nhiên quay đầu nhìn An Lan, một nửa mặt được ánh nắng chiếu sáng, nửa còn lại lại chìm trong bóng tối, "Giữ lấy cậu ấy... Ký hiệu cậu ấy."
Giây phút đó, An Lan cảm thấy Hứa Tinh Nhiên có hơi đáng sợ một cách khó hiểu, cậu vô thức tránh sang một bên, nhưng vai bị Hứa Tinh Nhiên giữ lại.
" Cậu đang nghĩ gì vậy?" Hứa Tinh Nhiên híp mắt cười, giống như một con cáo già vừa thực hiện thành công âm mưu của mình.
An Lan có cảm giác vừa rồi đối phương cố tình hù dọa mình.
Nhưng mình có phải omega đâu, mấy cái Hứa Tinh Nhiên nói vừa nãy chỉ có thể hù dọa omega thôi, đúng không?
"Còn Cố Lệ Vũ thì sao? Cậu ta cũng rất lợi hại mà." An Lan vội nói lảng sang chuyện khác.
"Cố Lệ Vũ... Cậu ta là người tàn nhẫn với bản thân. Tôi bị thu hút bởi mùi pheromone khác nên tránh được một kiếp. Mà phương thức Cố Lệ Vũ dùng để dời đi sự chú ý, là đau đớn." Hứa Tinh Nhiên nói.
"Đau đớn?"
"Đây là chuyện riêng của cậu ra, không được cho phép, tôi không thể nói được." Hứa Tinh Nhiên trả lời.
Nhưng nó như hạt giống đâm chồi nảy lộc trong lòng An Lan, dù thầm nhủ đó là chuyện riêng tư của Cố Lệ Vũ, cậu vẫn thấy hiếu kỳ... Rốt cuộc là đau đớn đến thế nào mới có thể làm cậu ta chống lại được tin tức tố của Diệp Vân?
Chớp mắt, bọn họ đã tới câu lạc bộ Quan Sơn Hải.
Xuống xe, người ở câu lạc bộ nhiều hơn nhiều so với lần trước An Lan đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!