02/10/2020
Edit: Nhật Nhật (Wattpad: yuukute)
...
An Lan trong lòng hơi có chút chột dạ, cậu là gần đây mới biết thính giác của Alpha rất nhạy bén, nhưng luôn cảm thấy Cố Lệ Vũ là kiểu người không dính khói lửa nhân gian, không quan tâm đến mọi người xung quanh, không nghĩ tới mỗi lần cậu nói chuyện với Tiểu Kiều... Cố Lệ Vũ đều nghe hết từ đầu đến cuối?
Cố nhớ lại một lượt, mình có lỡ buôn chuyện gì của Cố Lệ Vũ không nhỉ?
Cố Lệ Vũ nhướng mày, vừa vặn bắt được vẻ mặt đang cố nhớ lại của An Lan, bèn nói một câu: "Khỏi phải nghĩ, cậu với bạn cùng bàn của mình hầu như chưa từng nói đến tôi."
Đối phương nói gọn gàng dứt khoát như vậy càng khiến An Lan ngượng ngùng.
Hai tô mì được bưng lên, nước sốt được trộn đều, một lớp đường nâu, rắc thêm hành lá xắt nhỏ và đậu phộng lên khiến người ta nhìn thôi đã thấy ngon miệng.
Cố Lệ Vũ cúi đầu ăn hai miếng mì, rồi lại uống một ngụm canh, xung quanh là dòng người hối hả, người vội đi làm, người vội đi học. Thỉnh thoảng có học sinh đạp xe ngang qua chỗ Cố Lệ Vũ ngồi, chuông xe đạp "Leng keng leng keng" kêu vang, có người đi quá nhanh thiếu chút quẹt phải, cậu ta chỉ duỗi tay là dễ dàng đỡ người lại.
"Cảm ơn."
"Không có gì."
Sau đó Cố Lệ Vũ lại cúi đầu ăn mì của mình.
"Thế nào, ăn rất ngon đúng không?" An Lan cười hỏi.
"Ừ, hành phi rất thơm, đậu phộng cũng giòn."
"Sớm biết cậu thích, tôi đã xin dì ấy trộn thêm cho cậu một muỗng rồi." An Lan cười híp mắt, nói.
Thứ mình thích được Cố Lệ Vũ tán thưởng, An Lan cảm thấy thật vui vẻ.
Nhìn đồng hồ, bởi vì có Cố Lệ Vũ nên sáng nay An Lan không bám giường, thời gian còn để ăn sáng khá là dư dả.
"Chờ tôi chút, tôi sang bên cạnh mua hai cái bánh rán vừng, cho cậu một cái tôi một cái."
"Được." Cố Lệ Vũ gật gật đầu.
Nhìn bộ dạng cậu ta cúi đầu uống canh, An Lan chợt có cảm giác ưu việt như là bao nuôi được hotboy.
Cậu đi đến quầy bán bánh rán vừng, trong lúc chờ bánh trong chảo nổi lên thì gửi cho Kiều Sở Lạc một tin nhắn.
An Lan: [Giang hồ cấp cứu, phát cho tớ cái lì xì hai mươi tệ đi!]
Kiều Sơ Lạc: [Cậu muốn lì xì làm gì? Bao Tuesday? Không nói rõ ràng, không cho!]
An Lan: [Bao hotboy trường mình.]
Kiều Sơ Lạc: [Điêu!]
An Lan: [Không điêu, hotboy đang ngồi ăn mì trộn, uống canh thịt cách tớ có 10m.]
Kiều Sơ Lạc: [Hai mươi tệ mà đã đòi bao hotboy ? Đừng có làm mất mặt bọn này, cho cậu hẳn hai lăm tệ!]
Sau khi nhận được lì xì, An Lan mang theo bánh rán trở lại, đưa một một cái cho Cố Lệ Vũ.
"Chờ nguội một chút hẵng ăn, cái này vừa rán xong, vẫn còn nóng lắm."
"Cảm ơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!