Edit: Nhật Nhật (https://. wattpad. com/user/yuukute)
...
Mùa xuân thì buồn ngủ, thu đến thì mệt mỏi rã rời. Đây đúng là chân lý của cuộc đời.
Chưa kể còn là tiết đầu tiên của buổi chiều, trong lớp người có thể mở mắt nhìn lên bảng có thể đếm trên đầu ngón tay.
Phần lớn mí mắt của các bạn học giống như bị bôi một lớp keo dày, chỉ muốn cùng mi dưới dính lại chung một chỗ.
An Lan dạo này cao lên quá nhanh, ngoài trừ việc buổi tối, lúc ngủ thỉnh thoảng bị chuột rút thì cả người lúc nào cũng có cảm giác mệt mỏi. Lúc này, trán của cậu cũng sắp gục xuống trên bàn.
"Cho tôi ước mơ, cho tôi sự tỉnh táo", cái này chắc chắn trăm phần trăm là nói đến thầy dạy toán.
"An Lan, đứng dậy trả lời câu hỏi này."
Mấy chục tên đầu óc đang uể oải chợt tỉnh táo hẳn, không hẹn mà cùng nhìn về hướng An Lan.
An Lan hít sâu một hơi, có quỷ mới biết vừa nãy thầy đang nói cái gì.
Cậu kéo kéo tay áo Kiều Sơ Lạc ngồi cùng bàn, đây chính là lúc cần anh em đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau.
Cậu giúp tôi, tôi giúp cậu.
Cậu mà không giúp tôi, lần sau tôi sẽ nhảy disco trên mộ của cậu.
Ai biết Kiều Sơ Lạc chỉ cúi đầu, không có phản ứng gì cả.
An Lan kéo Kiều Sơ Lạc một lần nữa, nhưng người bên kia vẫn không đáp lại, chẳng lẽ cái tên này ngủ say như heo chết rồi?
An Lan liếc mắt nhìn Kiều Sơ Lạc, Kiều Sơ Lạc cúi đầu, đè nén hô hấp, cái cổ trắng nõn ửng hồng, giống như chim cút run rẩy.
Kiều Sơ Lạc không thoải mái sao?
Trong không khí dường như có một mùi thơm thoang thoảng, An Lan dùng sức hít một hơi, nó còn mang theo chút ngọt ngào, giống như mùi hoa kim quế.
Đây có phải mùa hoa quế đâu.
Âm thanh di chuyển từ dãy bàn cuối cùng của lớp học truyền tới tựa như rất kích động, có cảm giác cấp bách.
An Lan nhớ mấy alpha trong lớp vóc dáng đều khá cao lớn nên hầu hết được xếp ngồi ở mấy hàng cuối cùng.
Bọn họ... có chuyện gì thế?
Nghĩ đến đây, An Lan cảm thấy cổ họng chính mình cũng hơi ngứa ngáy, trong phổi như có điếu thuốc đang hút dở, hút xong rồi khói vẫn nghẹn ở cổ họng, thật muốn có một ly nước đá lớn để uống, một hơi cạn sạch.
"An Lan, trò có biết làm câu hỏi này không?" Thầy dạy toán gõ gõ ngón tay lên trên bảng.
An Lan nhìn lên mới phát hiện đó là một câu trong đề thi thử, nhưng cậu không thể tập trung, trong đầu chỉ nghĩ đến hương hoa quế thơm ngọt kia.
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Tất cả các alpha, rời khỏi lớp học."
Ngắn gọn, rõ ràng.
Ngay cả An Lan ở trong trạng thái mất tập trung không thể giải thích được cũng có thể dễ dàng nhận ra người đang nói là ai.
Người này hầu như rất ít khi nói chuyện, một khi lên tiếng, trong nháy mắt sẽ hấp dẫn tất cả mọi người – Cố Lệ Vũ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!