Edit: Nhật Nhật (wattpad: yuukute)
...
An Lan sửng sốt trong giây lát, quá khủng khiếp, mình đăng một Status lên Wechat thôi mà làm bại lộ nhiều bạn học như thế?
Quay mặt sang bên cạnh, An Lan nhìn lọ mật ong nhỏ đặt trên tủ đầu giường, trong lòng luôn cảm thấy rất ngại ngùng.
Nhưng nó thực sự rất ngon, nếu mỗi ngày không uống, cậu sẽ cảm thấy thiếu một thứ gì đó.
An Lan hỏi y tá trực, mượn một tờ giấy nhớ và bút dạ, viết ba chữ "Cảm ơn cậu" dán lên bên cạnh chiếc lọ nhỏ, chụp ảnh lại rồi đăng lên trang cá nhân.
Chắc là vì dòng trạng thái trước đó của cậu khiến quá nhiều người lộ ra đang lén chơi điện thoại trong lớp nên lần này không ai có động tĩnh gì.
An Lan lướt xem video, chờ đến khi tan học lại kiểm tra thông báo của ứng dụng. Hai phần ba bạn học trong lớp like bức ảnh, còn có hơn chục bình luận, nhưng không ai nhận mình là người đưa tặng chai.
"Tặng thứ mắc tiền như vậy cho mình mà lại không định để mình biết sao?" An Lan sờ sờ đầu.....
An Lan chính thức xuất viện, hôm sau liền chăm chỉ vác cặp đi học.
Chỉ là lần này, ba mẹ cậu dặn đi dặn lại, tan học phải lập tức về nhà, không được la cà ở bên ngoài khiến An Lan đột nhiên thấy mình như là học sinh tiểu học ngày đầu đến trường.
Cậu đạp xe, những gì nghe thấy, ngửi thấy cả nhìn thấy vẫn giống như trước đây, không có gì khác biệt.
Hàng sữa đậu nành cách đây ba con phố vẫn thơm nồng như vậy, bánh tiêu vẫn ngậy mùi vừng, khói xe buýt vẫn cay xè, dòng chữ nhỏ trên bảng quảng cáo cách đó mười mấy mét vẫn rất rõ ràng, "Thể lệ dự thưởng được quy định bởi công ty...". Giác quan của An Lan vẫn nhạy bén như cũ, vậy nghĩa là nồng độ hormone đã ổn định lại.
Cậu đi vào phòng học, nhét cặp sách vào ngăn bàn, Kiều Sơ Lạc ở bên cạnh liền cho cậu một cái ôm gấu thật to.
"Công Cẩn, cuối cùng cậu cũng trở lại rồi. Tiểu Kiều rất nhớ cậu."
An Lan rùng mình, dí ngón tay lên trán Kiều Sơ Lạc, đẩy cậu chàng ra.
"Cậu uống nhầm thuốc hả? Bị rối loạn nội tiết thì nói đi, tớ mời cậu uống nước mật ong."
"Cậu cho tớ uống mật ong nguyên chất cũng vô dụng." Vẻ mặt Kiều Sơ Lạc khóc không ra nước mắt.
"Lại làm sao vậy?"
Kiều Sơ Lạc không quên những gì An Lan đã nói với mình, tai A nghe rất thính, vì vậy cậu chàng lôi điện thoại ra gửi tin nhắn cho An Lan.
Tiểu Kiều: [ Tên Lý Chấn Nam lớp mình không biết ăn nhầm phải cái gì, ngày nào cũng chạy đến nhà đón tớ đi học, tan lớp thì lại chặn đường đòi mời cơm!]
An Lan: [Này chứng tỏ là cậu ta thích cậu.]
Tiểu Kiều: [Nhưng tớ không thích cậu ta.]
An Lan để điện thoại xuống, bình tĩnh nhìn về phía Lý Chấn Nam, phát hiện cậu ta đang nhìn mình với ánh mắt cảnh cáo. An Lan cũng biết một chút tính cách của Lý Chấn Nam, xuất thân từ gia đình khá giả, có chân trong ban giám đốc của trường, bản thân cậu ta cũng là một alpha có giá trị A khá cao, mặc dù đánh giá pheromone trong kỳ kiểm tra thể chất năm ngoái không đạt đến ngưỡng A chất lượng cao.
Ban đầu, trong trường cũng có khá nhiều omega hứng thú với cậu ta, nhưng người này hơi độc đoán, có mệnh công tử, cũng mắc bệnh công tử. O nào muốn ở cùng cậu ta thì đều phải nghe lời, ăn gì, mặc gì thậm chí làm gì cũng phải đúng theo ý của cậu ta.
Đây đại khái chính là kiểu khống chế cuồng mà Tivi hay nói, đúng không?
An Lan không sợ cậu ta, Lý Chấn Nam nhìn cậu thì cậu liền nhìn lại. Trò nhìn không chớp mắt này ai mà không biết chơi.
Lý Chấn Nam hướng về phía An Lan làm một động tác cắt cổ, sau đó xoay người.
Tiểu Kiều: [Thấy chưa? Tên này có bệnh.]
An Lan: [Sao tự nhiên cậu lại bị tên này nhắm trúng thế?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!