Edit: Nhật Nhật (https://. wattpad. com/user/yuukute)
...
"Còn muốn gì nữa?" Tiếu Thần lại hỏi.
"Hả?" Kiều Sơ Lạc chỉ chỉ gói thịt bò khô và một bịch bắp rang bơ lớn, Tiếu Thần lập tức cầm hết đi.
Đây là được đại gia bao nuôi hả?
Hai cặp mắt lom lom nhìn Tiếu Thần đi đến quầy thanh toán, đối phương lấy thêm mấy viên kẹo ngậm ho rồi ngoắc tay gọi bọn họ.
Hai người vội vàng nghênh đón, sugar daddy muốn cho mấy cậu thêm đồ ăn vặt!
Tiếu Trần cúi đầu, đến gần An Lan, nhẹ giọng nói: "Ăn khoai tây chiên với que cay dễ bị nóng trong, Mirinda cũng không tốt bằng nước ô mai. Mấy cậu chơi vui vẻ."
Rõ ràng trong KTV, bốn phía đều vọng ra tiếng hát thảm thiết như tiếng sói tru, nhưng lúc này đây chỉ có thanh âm của Tiếu Thần đang hiện hữu.
An Lan biết ngũ quan của Tiếu Thần rất nổi bật, nhưng khi cậu ta đứng gần như vậy, cậu vẫn cảm thấy thần kinh thị giác của mình bị thu hút, không thể cưỡng lại được.
Cậu dường như có thể hiểu lý do, tại sao A cấp cao lại hấp dẫn người khác đến thế.
Chân mày và sống mũi của Tiếu Thần tạo thành những đường cong tinh xảo, mạnh mẽ, giống như màu mực nóng bỏng in vết lên trang giấy trắng, mà trang giấy kia lúc này chính là An Lan.
Mọi thứ xung quanh bỗng trở nên vô hình. Khi An Lan nhìn vào mắt Tiếu Thần, mỗi tế bào thần kinh của cậu như thể bị ma sát, đột ngột bốc cháy, sóng nhiệt nóng bỏng làm không gian trở nên vặn vẹo, méo mó.
Có mấy người khách mang theo đồ ăn vặt đi ngang qua An Lan, vô tình đụng phải cậu, Tiếu Thần ở phía đối diện dùng sức kéo túi nhựa đựng đầy bia của người kia, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Cậu đụng vào bạn học của tôi."
Mấy thanh niên cầm bia vừa định nói "Đụng có một cái chứ làm sao", nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Tiếu Thần, mấy lời định nói vội nuốt ngược lại.
"À, à... Đúng... Xin lỗi."
Nói xong, mấy người vội vàng rời đi.
"Cảm ơn, tôi không sao ..." An Lan không ngờ Tiếu Trần cũng có một mặt cẩn thận như vậy.
Ai biết người kia lại nói: "Cậu đương nhiên là không sao. Đàn ông bị đụng một cái cũng không phải bị đè một lần, quan trọng gì."
Ba tiếng "Đè một lần" nói rất nhẹ, thanh âm hơi khàn khàn, tựa hồ có dẫn điện, An Lan nghe mà như bị giật, khẽ run lên.
"Lúc cậu bắn súng trông rất đẹp trai." Tiếu Thần khóe miệng hơi nhếch lên.
An Lan sững sờ, cho nên hồi nãy, lúc đang chơi bắn súng là Tiếu Thần nhìn cậu.
Nói xong câu đó, Tiếu Thần nghênh ngang bỏ đi.
An Lan và Kiều Sơ Lạc, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu
"Chúng ta vừa bị Tiếu Thần đùa bỡn đúng không?"
"Chính xác, Tiếu Thần không đời nào mời chúng ta đâu!"
An Lan thở dài, thò tay vào túi tìm điện thoại, tính hỏi xin chị gái phát cho mình một cái lì xì trên Wechat, nhưng lại phát hiện trong túi có thêm một thứ.
Lấy ra nhìn, vậy mà là kẹo ngậm ho.
Đây là lúc nãy Tiếu Thần vừa mua , chỉ là không biết người này nhét vào túi An Lan từ lúc nào?
"Tiếu Thần vậy mà cũng đến KTV hát? Cậu ấy đi với ai ta?" Kiều Sơ Lạc có chút tò mò.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!