Chương 10: Ai Đang Nhìn Tôi

Edit: Nhật Nhật (https://. wattpad. com/user/yuukute)

...

Hai chân Kiều Sơ Lạc không ngừng lắc lư, thế nhưng xe đạp của An Lan vẫn hết sức vững vàng.

Hai người cười đùa suốt dọc đường, Kiều Sơ Lạc nhéo nhéo eo An Lan, không véo ra được tí thịt mỡ nào: "Tiểu An Tử thật là lợi hại, có cả cơ bụng!"

An Lan buông một tay, đánh nhẹ Kiều Sơ Lạc ở phía sau: "Đừng có nghịch!"

"Cứ thích thế đấy."

An Lan run lên vì ngứa, đúng lúc này có một chiếc xe chạy ngang qua họ, Kiều Sơ Lạc ở phía sau không hiểu sao yên tĩnh hẳn.

Đi được hơn mười mét, An Lan cảm thấy không đúng lắm, cậu dừng xe lại ven đường, ngoái đầu nhìn, trên mặt Kiều Sơ Lạc không có chút biểu cảm nào, hai tay nắm chặt cứng mép đệm của yên xe.

"Làm sao vậy?"

"Vừa rồi hình như... alpha kia lại uy hiếp tớ." Kiều Sơ Lạc nhìn An Lan.

"Không thể nào?" An Lan nhìn khắp bốn phía, không thấy ai khả nghi cả

"Đừng nhìn, alpha đó không ở gần đây nữa rồi. Lúc tớ đang chọc cậu thì cảm giác được, nhưng rất nhanh lại không thấy gì nữa."

An Lan nhắm mắt, nhớ lại. Lúc Kiều Sơ Lạc đang đùa giỡn với mình... hình như có một chiếc ô tô đi qua.

"Có một chiếc ô tô đi qua, nhưng tớ không để ý loại xe với biển số..."

"Một phần ba A trường chúng ta đi học đều có xe đưa đón, như này làm sao biết đó là ai." Kiều Sơ Lạc đã bình thường lại, nói.

"Tiểu Kiều này, tớ đoán liệu có phải là A nào thích cậu không? Trông thấy cậu đùa giỡn với tớ mới ghen tị, phóng pheromone là để cảnh cáo cậu không được phép ra ngoài lăng nhăng?" An Lan nói ra suy đoán của mình.

"Ha?" Vẻ mặt Kiều Sơ Lạc như nghe thấy chuyện gì đó cực kỳ bất khả thi, "Cậu phải biết nếu A thích O thì pheromone tiết ra phải đầy ham muốn, chiếm hữu cùng bảo vệ chứ không phải áp chế, uy hiếp, hiểu không? Cậu nói người bị tên alpha thần kinh kia thích chính là cậu, tớ thấy còn đáng tin hơn đấy."

"Má — Tiểu Kiều, gu của cậu quá mặn rồi! Chưa kể tớ có thể cũng là A đấy, hai alpha, pheromone nghiền ép lẫn nhau? Đây là kiểu muốn đánh nhau cả ngày sao? Mà kể cả tớ có phân hóa thất bại thì cũng là beta hướng A, tớ hoàn toàn không có cảm giác gì với alpha cả, cảm giác đối địch cũng không có."

Kiều Sơ Lạc nheo mắt lại: "Này, cậu đoán được cái gì đúng không? Hay cậu biết alpha kia là ai rồi?"

"Có quỷ mới biết đó là ai." An Lan suy nghĩ một chút, lại nói: "Chẳng lẽ là Lý Chấn Nam?"

Biểu hiện của Kiều Sơ Lạc lập tức trở nên khó coi.

Lần Kiều Sơ Lạc suýt chút nữa phát tình ở trên lớp, lúc Lý Chấn Nam đi ngang qua còn cố tình dừng lại ngửi cậu chàng.

Hôm nay sắp xếp lại vị trí chỗ ngồi trong lớp, nếu không phải thành tích của tên đó đứng sau An Lan, có lẽ bạn cùng bàn của Kiều Sơ Lạc không phải là cậu nữa rồi.

Đúng lúc này, Hoa Mập cùng Trần Yếu Đuối cuối cùng cũng đuổi kịp hai người.

Hoa Mập thở dốc, hổn hà hổn hển nói: "An Lan, cậu được lắm! Có phải Tiểu Kiều của chúng ta nhẹ như bông, cho nên cậu không thấy nặng chứ gì! Phóng cứ như bay vậy!"

Trần Yếu Đuối cũng nói: "Tớ với Hoa Mập đuổi theo không kịp cả thở. An Lan, sao cậu một tí mồ hôi cũng chả có vậy?"

An Lan cười cười, trao đổi ánh mắt với Kiều Sơ Lạc.

Dù sao An Lan vẫn chưa phân hóa xong, giờ mà nói cho hai người Hoa Mập thì chả khác gì nói cho cả trường biết, lỡ như không thể hoàn toàn phân hóa thì xấu hổ chết mất.

"Đương nhiên là vì tớ nhẹ như bông!"

Nói xong, Kiều Sơ Lạc vỗ nhẹ vào lưng An Lan ra hiệu cho cậu "Khởi giá".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!