Ánh mắt hắn như có một lực mê hoặc làm cho tim ta hơi nhảy lên.
Không biết lấy dũng khí từ đâu , ta cư nhiên hỏi ra một câu mà ta không dám hỏi:
– Lâm tiên sinh là con trai độc nhất sao?
– Đúng vậy! – thân mình hắn chậm chạp ngã tựa vào ghế sofa, tựa tiếu phi tiếu nhìn ta.
Hắn không có anh em. Chuyện này thật làm cho ta thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn là không có, nếu không thì ta không biết có nên từ bỏ công việc này .
Tuy nhiên, có thể hay không có cái tình huống con ngoài giá thú giống trong mấy bộ phim truyền hình? Giả như Trần Lăng là con ngoài giá thú của cha hắn, từ nhỏ đã bị bỏ trong cô nhi viện. Một cặp anh em trông rất giống nhau, bởi vì cảnh ngộ bất đồng cho nên có hai cuộc sống hoàn toàn khác nhau…
Vâng! Đúng là đề tài muôn thuở của tiểu thuyết!
Ta đang còn trầm ngâm cấu tứ câu chuyện tương lai sẽ phát triển thành thế nào thì không biết từ lúc nào, Lâm Quân Dật nghiêng người sát gần ta, trên mặt lộ ra một tia hưng trí đặc biệt:
– Tại sao lại hỏi như vậy?
Ta nhất thời thất thần, trong đầu lóe lên một suy nghĩ và miệng cũng buột nói ra:
– Tôi sợ gặp phải người không muốn gặp!
Vẻ tươi cười của hắn khựng lại, nheo mắt nhìn ta, ánh mắt như một thanh kiếm sắc nhọn đâm xuyên qua ngực ta.
Ta sợ tới mức không dám mở miệng nói thêm một chữ nào, cúi đầu nhìn xuống mũi chân chính mình.
…..
Ba giờ đồng hồ trong im lặng của chúng ta kéo dài tưởng như không đứt nhưng cuối cùng ta vẫn sống sót qua.
Cửa mở, vẻ mặt tươi cười thực khách khí của ông Trương xuất hiện, ông còn đem theo một vị khách.
Vị khách này trông còn rất trẻ, có lẽ chỉ mới hơn hai mươi, một thân quần áo màu vàng nhạt giản dị thanh lịch càng làm cho hắn ung dung quý phái hơn. Trên mặt hắn mang một nụ cười tươi thân thiết, thời điểm cười rộ lên làm cho đôi mắt hẹp dài khiến người đối diện hồn xiêu phách tán.
Lâm Quân Dật vừa định đứng lên nói chuyện thì nhìn sang người thanh niên, hơi hơi ngạc nhiên:
– Y Phàm? Cậu về nước khi nào?
– Quân Dật! Ta vừa mới về, đang muốn gây cho ngươi một sự bất ngờ đây. – người được gọi là Y Phàm vừa thấy Lâm Quân Dật liền tiến tới đấm một quyền vào vai hắn rồi nghi hoặc hỏi: – Sao anh lại ở đây?
– Tôi có chuyện cần nói với ông Trương về việc vay vốn… – Lâm Quân Dật dừng lại một chút, nhìn về phía Trương Hành Trưởng, làm mặt cười nói. – Ông Trương không biết khi nào thì rảnh, chúng ta có thể có một bữa ăn thân mật chứ?
Trương Hành Trưởng còn chưa có đáp lời thì thanh niên gọi Y Phàm liền cướp lời:
– Không thành vấn đề, bất quá hai người hẹn nhau ăn cơm vào dịp khác đi… Hôm nay chúng ta họp mặt đi.
– Hảo! Hảo! Một cuộc hẹn tốt lắm! – ông Trương liên tục gật đầu nói.
Lâm Quân Dật hướng đến ta giới thiệu:
– Đây là thư ký của tôi, Diêu Băng Vũ. Còn đây là một người bạn bên Mỹ của tôi, Âu Dương Y Phàm.
Ta lập tức bắt tay hắn, nói:
– Âu Dương tiên sinh, nhĩ hảo!
– Xin chào! – ánh mắt của người thanh niên kia dừng lại trên người ta đáng giá thật lâu, cuối cùng vẫn là lời nói châm chọc của Lâm Quân Dật phá vỡ
– Đừng có ý đồ với nữ thư ký của tôi chứ. Người ta là phụ nữ có chồng rồi….
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!