Edit: Banhmatong
Beta: Vô Phương
***
Cuối cùng thì công ty cũng bình an vượt qua mọi khó khăn, tin tức cơ cấu lại công ty được truyền bá rộng rãi, khiến cổ phiếu liên tục tăng giá. Vấn đề xoay vòng vốn cũng được giải quyết dễ dàng. Những công trình vừa hoàn chỉnh kế hoạch, thủ tục hôm nay thì ngay ngày hôm sau đã bắt đầu khởi công. Sở xây dựng thành phố cũng đưa ra thông tin xác minh không hề có cây cầu vượt nào được xây dựng gần khu dự án của công ty, những tin tức đó đều là "tin vịt" mà thôi.
Và các khách hàng chẳng những không trả nhà nữa mà ngược lại nhờ loại hình "quảng cáo tuyên truyền" đặc thù này mà tình hình bán ra của các căn hộ còn tốt hơn nhiều so với trước kia.
Công ty sau khi tái cấu trúc, đưa ra thị trường cổ phiếu thì Âu Dương Y Phàm tạm giữ chức vụ tổng giám đốc, Lâm Quân Dật cố ý trả lương cao mời Liễu Dương đến giúp anh ta một tay. Lâm Quân Dật nói anh cố tình sắp xếp một nhân tài thân tín bên cạnh Y Phàm để phòng ngừa đại thiếu gia "phá gia chi tử" này sẽ đẩy công ty của anh vào con đường phá sản. Quả thật Băng Vũ biết Quân Dật vì muốn cảm ơn Liễu Dương trong suốt một thời gian dài như vậy đã ở bên chăm sóc và giúp đỡ cho cô với Tư Tư nên cho cô ấy một cơ hội tốt.
Dựa vào hội chẩn của các chuyên gia, Quân Dật tiếp tục phương án hóa trị, rồi nhờ phương pháp điều dưỡng hồi sức hợp lý mà sức khoẻ Lâm Quân Dật đã hồi phục nhanh chóng, chẳng bao lâu nữa là anh có thể rời giường đi lại, sinh hoạt bình thường.
Một hôm, Băng Vũ đang gọt táo cho Quân Dật thì có vài người ở công ty đến thăm anh, trong đó tất nhiên có cả trưởng phòng quan hệ xã hội Triệu Thi Ngữ. Cô nàng vừa bước vào cửa thì thấy Tư Tư đang ngồi viết chữ trên một cái bàn thấp đặt sát bên cạnh giường Lâm Quân Dật, thoạt đầu cô nàng có vẻ ngơ ngác xong lập tức thay vào đó là khuôn mặt tươi cười.
"Đứa bé đáng yêu quá! Là con gái của Băng Vũ sao?"
"Phải!" Băng Vũ vừa cười vừa đáp lời và mời bọn họ ngồi.
"Chào các cô chú ạ!" Tư Tư cười thật ngọt ngào chào hỏi mọi người, bé tuy còn nhỏ nhưng là một đứa bé rất lễ phép. Nhưng thật không ngờ, ngay sau đó bé liền chỉ về phía Lâm Quân Dật mà nói thêm một câu: "Đây là ba của con!"
Bé không có ý gì khác ngoài sự tự hào, từ sau khi biết về ba thì bé rất thích nói cho người khác biết rằng bé có ba.
Mấy vị trưởng phòng khác thoáng ngây người, rồi ngay lập tức giả vờ trấn tỉnh. "Cô bé đáng yêu thật."
Băng Vũ không thể ngờ Lâm Quân Dật lại phụ họa thêm một câu nữa: "Đúng là con gái tôi mà, càng lớn càng giống tôi nhỉ?"
Tất cả mọi người đều nhìn Băng Vũ với ánh mắt quái dị rồi vội vội vàng vàng hùa theo: "Giống, rất giống!"
"Giống!" Triệu Thi Ngữ nói: "Nhất là ánh mắt của cô bé giống sếp như đúc!"
Thật lòng, Băng Vũ cảm thấy Tư Tư giống cô nhất chính là ánh mắt.
Khoảng thời gian sống khổ sở trước kia dường như đã biến mất không còn một chút dư vị nào, có chăng chỉ còn lại những ngọt ngào đến vô tận.
Ngày Lâm Quân Dật xuất viện là ngày anh và cô kết hôn. Toàn cảnh hôn lễ xa hoa của hai người chính là tâm ý mà Lâm Lạc Hòe muốn dành cho hai người để biểu đạt ý ngầm tán thành của ông, nhưng đồng thời cũng cho cô thấy được một áp lực vô hình. Rất nhiều gương mặt xa lạ trong giới thượng lưu mà Băng Vũ không hề quen biết, họ mỉm cười vừa có chút rụt rè vừa có phần giả dối, thậm chí có người còn khe khẽ bàn tán với nhau xem cô làm như thế nào có thể từng bước từng bước tiến vào gia đình danh giá này.
Băng Vũ biết cô phải học cách thích ứng với cuộc sống này, bây giờ giấc mộng của cô bé lọ lem không phải là kết thúc mà nó chỉ mới bắt đầu. Cuộc sống khi được gả vào gia đình giàu có danh giá không phải vui sướng, dễ dàng như những gì thoáng nhìn qua đâu. Từ nay về sau, mỗi một bước đi của Băng Vũ như bước trên phiến băng mỏng, mỗi một lời trước khi nói đều phải "uốn lưỡi bảy lần", mỗi một việc trước khi làm đều phải suy ngẫm, cân nhắc thật cẩn trọng…
Đấy chính là cuộc sống của giới thượng lưu.
Lâm Quân Dật đưa cô và Tư Tư đi hưởng tuần trăng mật ở Châu Âu, sau đó lại quay về Mỹ thăm thú các nơi thêm một thời gian.
Xe chạy xuyên qua khu rừng rậm rạp với những cây cổ thụ thật lớn, rồi lại xuyên qua một vùng cây bụi tầm thấp. Cuối cùng Quân Dật đưa hai mẹ con đến một con đường nhỏ uốn lượn rải đầy đá cuội tựa như đi vào một thế giới mộng ảo.
Tiếp sau những bậc thang được làm bằng đá thạch anh trắng là cánh cửa sắt đen, họ vừa bước lên mấy bậc thang thì cánh cửa từ từ mở ra. Trải ra trước mắt là một dòng suối với nước trong suốt nhìn thấy tận đáy đang chảy róc rách thật nhàn nhã, ánh lên sắc sáng trong lóng lánh. Chiếu bóng xuống dòng suối trong xanh là một đình viện nhỏ được thiết kế theo phong cách Nhật Bản với gam màu trắng xuyên suốt làm chủ đạo đứng lặng yên bên bờ suối, xung quanh suối nước là những hàng cây thâm thấp trồng thật ngay hàng thẳng lối, chỉ có một con đường nhỏ duy nhất được lát đá hướng thẳng đến khu biệt thự phía trong.
Đứng ở đầu con đường lát đá, ngắm nhìn dòng suối lững lờ trôi, xa xa lại có mấy cánh hoa anh đào rơi từ trên cây xuống, trong lòng Băng Vũ không khỏi thốt lên, thật là quá xa hoa.
"Đẹp quá đi!"
"Là thiết kế của ba anh."
"Ba anh?" Cô không thể ngờ được.
"Ông đã từng học kiến trúc."
Cô chợt nhớ đến công ty của anh cũng trang trí theo phong cách này, một kiểu kiến trúc mang phong cách đặc biệt tôn quý: "Công ty chúng ta là do ông thiết kế sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!