Chương 22: Phong mãn tây lâu

Chị Lan thấy tôi cùng Tư Tư cười vui vẻ đến mức ánh mắt thành hai đường chỉ, giống như người mẹ nhìn thấy con gái mình có được gia đình hạnh phúc mỹ mãn mà cao hứng.

Tôi chưa bao giờ gặp được cha mẹ thân sinh, nhưng tôi tin tưởng giờ phút này hai người cũng cười hạnh phúc như thế.

Còn có mẹ nuôi đã gặp lại chồng ở trên trời, giờ phút này cũng đang chúc phúc cho tôi !

Từng có yêu, có hận, có oán, cái gì cũng đã nếm trải.

Một đoạn tình yêu mang những vết thương, đi đến hôm nay đã là không thể quay đầu lại.

Tôi giờ đây có thể hoài nghi tất cả, quyết sẽ không hòai nghi tình yêu của anh, chung tình của anh…

Vô luận thế nào, chúng tôi còn có ngày mai, còn một cơ hội để yêu nhau lần nữa.

Tôi rửa mặt chải đầu, rồi khuẩn cấp đi đến công ty Liễu Dương nói cho nàng tin tức khiếp sợ này, tôi đương nhiên sẽ không gọi điện thoại bởi vì làm sao có thể bỏ qua vẻ mặt của cô ấy chứ.

Bước đi trên đường, bầu trời xanh lam, mây thuần một màu trắng, mặt trời đỏ lửa.

Mọi người bước qua tôi đều lộ ra khuôn mặt tươi cười, ngay cả đường phố phồn hoa huyên náo cũng là bản hòa âm tuyệt vời.

Khi tôi xuất hiện ở văn phòng Liễu Dương, câu cô ấy hỏi tôi đầu tiên chính là : « Lại từ chức sao ? »

« Không có, từ nay về sau tớ sẽ không thất nghiệp nữa, tớ đã ký một hợp đồng làm việc chung thân rồi. » Khóe miệng của tôi không tự chủ được mà cong lên, hạnh phúc quá vẹn toàn, cứ như tất cả đều trôi chảy mà tiếp tục vậy.

« Cậu cười thật quá khủng bố đấy, biết không ? »

« Phải không ? » Tôi không tự giác mà ở lên mặt mình.

« Băng Vũ…. trừ bỏ lần đầu tiên Trần Lăng đến trường tìm cậu, tớ chưa từng gặp qua cậu cười kiểu này a… » Sắc mặt cô ấy ngưng trọng hỏi tôi : « Cậu có phải hay không gặp lại anh ta ? »

« Dương, tớ gặp anh ấy, anh ấy yêu tớ như trước. »

« Đừng nói với tớ là cậu tính cùng anh ta một chổ. »

Tôi ngồi bên người cô bạn, tay với lấy chén trà của cô, uống một ngụm, hương thơm thoang thoảng. « Tớ muốn cùng một chổ với anh ấy. »

« Cậu ? » Cô đoạt lấy chén trà của tôi, khẩn trương hỏi : « Anh ta có kết hôn chưa? »

« Chưa từng ! Anh ấy vẫn yêu tớ như trước…. Không ! anh ấy so với trước càng yêu tớ hơn ! »

« Thật sự ! » Cô bạn không thèm để ý ánh mắt những đồng nghiệp trong phòng, vui mừng ôm lấy tôi : « Khi nào thì cậu làm Trần phu nhân ? Tớ muốn làm phù dâu. »

« Hai người ở cùng một chổ vui vẻ là được rồi, tớ không muốn kết hôn vội….. » Giọng nói của tôi mang theo lo lắng.

Liễu Dương cứng ngắc buông tôi ra, nhìn tôi thật lâu…cuối cùng tươi cười vỗ lên má tôi : « Mặc kệ thế nào. chỉ cần hiện tại cậu hạnh phúc là tốt rồi ! »

Tôi gật gật đầu. Mặc kệ thế nào, ít nhất hạnh phúc như vậy đã là quá đủ rồi!

"Buổi tối có thời gian không?" Tôi hỏi

"Có!"

"Để cho cậu xem mặt a." Liễu Dương xua tay không ngừng. « Tớ không muốn gặp Trần Lăng, nguy hiểm đến tính mệnh a. Lúc trước anh ấy ăn nói khép nép cầu xin tớ, thế mà tớ khăng khăng không nói cho anh ấy cậu đi nơi nào. Hôm nay nếu anh ấy nhìn thấy cậu với tớ cùng một chổ, nhất định đem tớ bầm thây. »

« Không phải, là ông chủ của tớ…. »

« a ? » vẻ mặt của cô so với tưởng tượng của tôi còn khoa trương hơn, phỏng chừng chẳng cả buổi chiều hôm nay cũng chẳng hiểu được tôi nói cái gì.

« Tớ còn phải đi làm, buổi chiều sẽ gọi điện thoại cho cậu. »

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!