Không biết trong lúc tôi ngủ, mấy tiếng đã trôi qua, một âm thanh chói tai đánh thức tôi dậy.
Tôi mê mang mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên một cái chăn lông mềm mại, đắp trên người là bộ tây trang của Lâm Quân Dật , âm thanh kia từ túi áo truyền tới.
Tôi đưa tay lấy ra chiếc điện thoại, mặt trên nhấp nháy một cái tên: Đồng Tích.
Cơn buồn ngủ bị hai chữ này đánh tan không còn sót lại một chút nào, một dòng khí nóng mơ hồ dâng lên trong đầu tôi, nếu Lâm Quân Dật đối xử với tôi biến thái như vậy, tôi cũng sẽ không cho hắn sống yên lành.
Tôi nhấn nút tiếp nhận cuộc gọi, dùng chất giọng thật mị hoặc hỏi: "Vâng, tìm Quân Dật sao ? Xin hỏi ngài là ai ?"
Nghe thấy tiếng hít thở khi nhanh khi chậm từ đầu dây bên kia, tinh thần tôi nhất thời tốt hơn rất nhiều, oán khí trong lòng cũng tiêu tan không ít.
Lâm Quân Dật , hắn không phải yêu nàng sao ? Để xem hắn giải thích với nàng ta thế nào!!!
"Tôi là vị hôn thê của anh ấy."
Có vẻ âm thanh của nàng ta cũng thật vững vàng, tôi cố ý gọi hắn thật nhu tình: "Quân Dật, anh có điện thoại…."
Tôi nghĩ hắn nhất định từ thư phòng hay phòng tắm bước ra, không nghĩ tới hắn lại bước ra từ nhà bếp, trên người còn mang theo mùi thức ăn nồng đậm…
Hắn không phải đang nấu cơm đi!! Tôi còn nghĩ hắn từ nhỏ đến lớn cái gì cũng không biết chứ.
Lâm Quân Dật vẻ mặt nghi hoặc tiếp lấy điện thoại, nhìn cái tên trên màn hình, đuôi mày có chút nhếch lên, mang theo tia cười lạnh lùng ngồi xuống bên cạnh tôi, đem tôi đang vùi trong chăn lông ôm vào lồng ngực.
"Đồng Tích ?" Hắn dừng lại một chút, nhìn vào mắt tôi nói "Chuyện gì ?"
Bởi vì ngồi quá gần, tôi có thể nghe rõ ràng âm thanh vang ra từ điện thoại: "Quân Dật, là ai tiếp điện thoại vậy ?"
"Thư kí của tôi"
"Anh đang ở công ty sao ?"
Lâm Quân Dật xoa xoa khuôn mặt của tôi, thản nhiên nói: "Ở nhà"
Ở nhà ?!
Hắn có biết chính mình đang nói cái gì không vậy ? Cho dù không giải thích rõ ràng cũng không cần phải nói thẳng ra như thế chứ !
"Kia…. hai người…." âm thanh trở nên thật nhỏ đến mức tôi không còn nghe rõ nữa.
Hắn khều khều phía dưới cằm tôi, rồi lại hôn khẽ một cái lên đôi môi cánh hoa, nói: "Gặp dịp thì chơi mà thôi."
Tôi đẩy cánh tay của hắn ra, hung hăng đá lên đùi hắn một cái, tôi càng lúc càng không thể hiểu hắn, trong não hắn ngoài biến thái và tình dục, rốt cuộc là còn có gì đây.
Bên kia điện thoại im lặng một hồi lâu, sau đó mới phát ra âm thanh: "Quân Dật, chúng ta kết hôn đi"
Hắn nhíu mi một chút, dùng ngón tay giữa day day huyệt thái dương.
Từ điện thoại lại tiếp tục phát ra âm thanh rất nhỏ: "Nhiều năm như vậy rồi, còn chưa đủ sao ?"
" Không phải tôi đã đáp ứng em cuối năm rồi sao ?"
"Anh hàng năm đều nói như vậy, Quân Dật… quên cô ấy đi, cô ta không đáng để anh chờ đợi…"
Cô ta ? Cô ta là ai ?
Chẳng lẽ người mà Lâm Quân Dật để ý là một phụ nữ khác sao ?
Lâm Quân Dật thấy ánh mắt của tôi, hắn giật mình một chút, rồi buông tay ra, đi đến bên ban công.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!