3
Sau khi nghĩ thông suốt, bỗng nhiên tôi thấy lòng mình nhẹ bẫng.
Cũng chẳng có gì to tát cả.
Mẹ nói đúng, con người rồi cũng phải học cách trưởng thành.
Còn về nụ hôn đó...
Cứ xem như bị một con ch. ó nhỏ trên đường cắn một cái đi.
Vừa mới dùng nước lạnh vỗ mặt để lấy lại bình tĩnh, Kỷ Xuyên đã gọi video tới.
Đầu óc còn đang do dự, nhưng ngón tay lại theo phản xạ mà bấm nhận cuộc gọi.
"Tiểu Diêu à, sao còn chưa đến?"
"Mọi người đều có mặt rồi, chỉ chờ cậu ăn cơm, càng ngày càng lề mề nha, tiểu thư đại giá."
Sau kỳ thi đại học, đám bạn thân của Kỷ Xuyên hẹn nhau mỗi ngày thay phiên đãi tiệc, tụ tập ăn uống để xả stress.
Hôm nay đến lượt Kỷ Xuyên mời khách.
Nhưng tôi thì đã không còn muốn đi nữa.
"Tôi không đi đâu, mọi người cứ ăn đi..."
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy bên cạnh Kỷ Xuyên vang lên một giọng nữ cố tình làm nũng, nói nhỏ:
"A Xuyên, Thi Dao không chịu đến, có phải không vui vì em tham gia buổi tụ tập với hội các anh không?"
Kỷ Xuyên còn chưa lên tiếng, đã có vài giọng nam bên cạnh vội vàng lên tiếng trấn an:
"Làm sao mà thế được, hoa khôi chịu đến là vinh dự cho tụi này, cầu còn không được ấy chứ."
"Thi Dao ấy hả, hay ghen lắm, thấy cô gái nào đến gần Kỷ Xuyên là kiểu gì cũng giận dỗi một trận, quen rồi."
Một bên mặt của Tô Mạn bất chợt xuất hiện trong khung hình của Kỷ Xuyên, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần.
Cô ta dịu dàng, hiểu chuyện, dùng giọng nhỏ nhẹ nói với cậu ta:
"A Xuyên, hay là… em đi trước nhé, đừng để anh khó xử..."
Sắc mặt Kỷ Xuyên lập tức thay đổi, quay đầu lại nắm lấy tay cô ta:
"Tô Mạn, em không cần đi đâu cả."
"Thi Dao hôm nay không biết phát điên gì nữa, cô ấy không muốn đến thì khỏi cần đến."
"Không đợi nữa, ăn thôi."
Kỷ Xuyên lạnh lùng nói xong với tôi, không thèm đợi tôi phản ứng đã tắt luôn cuộc gọi video.
Lửa giận trong lòng tôi cứ thế bùng lên không ngừng, lập tức chặn số Kỷ Xuyên.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên tôi cãi nhau và chặn cậu ta.
Lại là… vì Tô Mạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!