Chương 10: (Vô Đề)

Cho đến tận bây giờ, cậu ta vẫn chỉ nhìn mọi chuyện từ góc độ của Tô Mạn, hoàn toàn không hề suy nghĩ đến cảm xúc của tôi.

Cha của Tô Mạn là quan tham, đã vào tù nhiều năm, dù trước khi bị bắt ông ấy đã ly hôn với mẹ cô ta.

Nhưng hai mẹ con cô ta vẫn phải chịu đủ ánh mắt khinh thường ở quê, nên mẹ cô ta dắt theo con gái chuyển đến Hồ Thành để bắt đầu lại từ đầu.

Khi đó cô ta còn nhỏ, chuyện người lớn vốn không liên quan gì đến cô ta.

Nhưng bi kịch của cô ta cũng không phải do tôi gây ra, vậy thì tôi dựa vào đâu mà phải nghĩ cho cô ta?

"Kỷ Xuyên, nếu cậu quan tâm cô ta đến thế, vậy giờ cậu đã đạt được điều mình muốn rồi."

"Chúng ta cũng chỉ là bạn bình thường, đâu nhất thiết phải luôn đi cùng nhau. Mong rằng sau này cậu đừng làm phiền tôi nữa."

Tôi cúp máy, hít một hơi thật sâu.

Còn chưa kịp cảm thấy buồn, đã bị bạn cùng phòng kéo đi căng

-tin ăn cơm.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tưởng rằng Kỷ Xuyên sẽ chịu yên phận, dù sao một người ở miền Nam, một người ở miền Bắc, cách nhau cả ngàn cây số, lại còn ngăn trở bởi những tổn thương chẳng dễ gì xóa nhòa.

Thế nhưng, tối hôm sau, Kỷ Xuyên lại bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi.

15

Lúc đó, tôi không hề ở một mình.

Ngay bên cạnh tôi là một nam sinh trong lớp, đang đứng hơi lúng túng.

Cậu ấy khá đẹp trai, dáng người cao ráo, tên thường xuyên xuất hiện trên bảng confession trong trường.

Tôi vốn đang định hỏi cậu ấy có chuyện gì cần tôi giúp đỡ không.

Bởi trong lúc tôi đang ăn, cậu ấy đã lén lút nhìn tôi không biết bao nhiêu lần.

"Bạn học Thi Dao, tớ là Giang Hạc, người đã gửi cho cậu ba bức thư mà không nhận được hồi âm đây."

"Tớ thấy cậu cực kỳ xinh đẹp, thật lòng muốn theo đuổi cậu, kiểu nghiêm túc ấy... Cậu có thể cho tớ cơ hội không?"

Cậu ấy vừa lắp bắp nói xong câu đó, liền gãi đầu, rồi nhét luôn bức thư thứ tư vào tay tôi.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, cậu ấy đã co giò chạy mất.

"Thi Dao."

Tôi vừa mở thư ra, vừa quay đầu lại thì thấy Kỷ Xuyên đang đứng phía sau, ánh mắt ảm đạm.

Có lẽ vì mệt do đi đường, trông cậu ta hơi tiều tụy.

Nhưng với chiếc áo sơ mi trắng được cắt may chỉnh tề và quần tây sẫm màu, bộ dáng vẫn rất gọn gàng và lịch thiệp, vẫn là nam thần thư sinh nổi bật của Nhất Trung năm nào.

Ăn mặc trang trọng như vậy, lại còn ôm theo máy tính xách tay, có vẻ như vừa từ nơi nào trang nghiêm chạy đến.

Dù đã buông bỏ, tôi vẫn không kìm được cảm thấy có chút bối rối.

"Mình có chuyện muốn nói, có thể cùng cậu tìm chỗ ngồi một lát không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!