Chương 73: Tuyết rơi (Kết thúc chính văn)

Đế đô vào đông, tiết trời lạnh buốt.

Gió phương Bắc lạnh cứng, quất vào mặt như dao cắt. Thư Diêu không mấy muốn ra ngoài, chỉ khi nhắc đến chuyện ăn uống, cô mới có chút hứng thú bước chân ra cửa.

Gần trưa, Chu Mính Viễn hỏi cô:

"Có muốn đến nhà hàng của Sở Dự ăn món Đế đô không?"

Vốn đang cuộn tròn như sâu nhỏ trong sofa, bọc chăn dày ấm áp, Thư Diêu nghe nhắc đến nhà hàng của Sở Dự liền phấn khích hẳn:

"Ôi! Em nhớ món thịt cừu xào tỏi và vịt quay của đầu bếp rồi đấy!"

Cô nhún nhảy chạy lên lầu:

"Đợi em 20 phút, em đi trang điểm cái đã!"

"Không phải chỉ ăn một bữa thôi sao?"

"Ăn một bữa cũng phải trang điểm chứ, đó là tôn trọng đồ ăn ngon!"

Chu Mính Viễn từ trước đến nay sống giữa toàn đàn ông, thời gian ở Nam Phi thậm chí còn chẳng có nơi để tắm rửa.

Bao gồm cả Bạch Hủ và Lý Tư, đám đàn ông ấy chỉ rửa mặt qua loa rồi đi ngay.

Phụ nữ vẫn là tinh tế hơn.

Anh từng nhìn thấy Thư Diêu trang điểm. Cô ngồi trước gương, hết cầm lọ nọ lọ kia, lại cầm chổi nhỏ quét lên mặt, bận rộn suốt nửa tiếng đồng hồ.

Sau đó còn phải chọn quần áo, xách túi xinh xinh, mới gọi là xong.

So với họ, đàn ông quả thực quá thô ráp.

Chu Mính Viễn vốn là kiểu đàn ông đến cả nước hoa hồng cũng lười vỗ lên mặt, đột nhiên cảm thấy bản thân không đủ tinh tế.

Rồi anh phạm phải một lỗi mà đàn ông rất dễ mắc.

Anh ngồi trên sofa, buột miệng thở dài:

"Thật phiền phức."

Câu này không phải nói Thư Diêu, mà là nói chính anh – cảm giác để trở nên tinh tế thật rắc rối.

Nhưng Thư Diêu đang chạy giữa chừng trên cầu thang nghe thấy, nhạy cảm quay đầu lại như chú sư tử con:

"Anh vừa nói gì?"

Chu Mính Viễn thấy nét mặt của cô liền biết là cô hiểu lầm. Trong khoảnh khắc Thư Diêu lao xuống đầy khí thế, anh dang tay đón cô vào lòng, cười nói:

"Anh nói anh yêu em nhiều lắm."

"…Chu Mính Viễn, anh xấu xa quá rồi, học được thói lẻo mép rồi, ban ngày ban mặt mà cứ treo chuyện yêu đương trên môi!"

"Không đâu, yêu em không cần phải che giấu, anh chỉ muốn nói cho em nghe."

Hai người hôn nhau trên sofa, lại trễ mất một lúc lâu. Nếu không phải tiếng bụng Thư Diêu kêu lên, có lẽ họ đã làm chuyện gì đó ngay trong buổi trưa đầy nắng ấy.

Trên đường đến nhà hàng, Thư Diêu nhận được cuộc gọi từ Phùng Linh Tử.

Phùng Linh Tử trong điện thoại nói, cô ấy và Tề Ngôn Thanh đã chốt ngày cưới – vào tháng Tư năm nay, đúng dịp Cốc Vũ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!