Chương 34: Giống nhau

Dùng bữa xong, dàn chén đĩa toàn đồ dùng một lần, mà tâm trạng của cô nàng thoải mái đến nỗi bật cả nhạc nhảy tưng tưng, lắc lư cái đầu mà vừa ngân nga vừa thu dọn bàn ăn, từng món một tống hết vào thùng rác.

Trong khi đó, Chu Mính Viễn thì nép mình bên cửa sổ phòng khách, đôi mắt lạnh nhạt rũ xuống, không biết lại đang suy nghĩ chuyện gì.

Phải công nhận, người này đúng kiểu "mẫu mực", có lẽ là do bị ông cụ Chu Cảnh rèn giũa quá nghiêm khắc, nên ngoài cái dáng vẻ xa cách khó gần, anh còn mang theo khí chất kiểu "con nhà người ta" chính hiệu.

Khí chất này nói sao nhỉ… kiểu như, làm gì cũng đúng bài bản, từ tư thế ngồi cho đến đứng, không dư một động tác thừa, lúc nào cũng chỉn chu gọn gàng. Vậy nên, cái cảnh anh dựa hờ vào cửa sổ thế này, thật sự hiếm thấy.

Giữa tiếng nhạc nhộn nhịp, Thư Diêu vừa thu dọn vừa liếc mắt qua.

Chắc sắp đến giữa tháng âm lịch rồi, vầng trăng ngoài kia cũng tròn chưa tròn, méo chưa méo, nhìn cứ như bị ai đó ấn dẹp xuống vậy, trông đáng yêu phết.

Nhưng người ta đứng cạnh cửa sổ thường sẽ ngắm trăng, còn Chu Mính Viễn thì cứ lặng thinh, mắt cũng chẳng buồn ngước lên.

Cơm đã ăn xong, đêm cũng muộn rồi, thế mà anh ta không nói về cũng chẳng bảo ở, rốt cuộc là định diễn vai người đàn ông u sầu đến khi nào đây?

Nghĩ vậy, cô bèn quay đầu hỏi thẳng:

"Chu Mính Viễn, anh có về không đấy?"

Nhạc trong phòng khách vẫn còn rộn ràng, chẳng thể gọi là yên tĩnh được. Anh nghe hỏi, trông như bị giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.

Chu Mính Viễn khẽ nhắm mắt một giây, rồi mới quét mắt sang, mất thêm nửa giây nữa mới đáp:

"Hôm nay ngủ lại đây."

Ủa? Người này mà cũng chủ động ở lại à?

Cô hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý thôi. Chỗ này cách sân bay không xa, sáng mai Bạch Hủ tới đón thì tiện thể đón luôn cô, đỡ phải đi riêng.

Cô vui vẻ gật đầu:

"Vậy thì tốt quá! Mai đi sân bay tôi còn được ké xe."

Chu Mính Viễn lôi chiếc giường xếp từ góc phòng khách ra, thờ ơ "ừ" một tiếng.

Chốt kèo xong, cô phấn khởi nhảy chân sáo lên lầu. Nhưng đi được mấy bậc, bỗng nhiên quay đầu lại, thần sắc nghiêm túc hẳn:

"Chu Mính Viễn."

Người kia đang loay hoay dựng giường xếp, nghe gọi liền ngẩng lên, thấy cô lại hăm hở chạy xuống, đứng ngay trước mặt.

Cô giơ ngón út ra, ngoắc ngoắc:

"Lại đây, móc nghéo cái coi! Sáng mai cùng nhau đi Nam Phi, đừng có lén trốn lúc tôi còn ngủ đấy!"

Anh hơi nhíu mày, chắc là chưa từng chơi cái trò con nít này bao giờ, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng chìa ngón tay út ra.

Cô cười tít mắt, móc tay anh một cái rồi phán:

"Ngủ ngon nhé!"

Nói rồi, lại tung tăng chạy lên lầu, còn chu đáo tắt luôn đèn chùm trong phòng khách, chỉ để lại một dải đèn nhỏ, ánh sáng dịu nhẹ.

Đèn cảm ứng trên bậc thang lần lượt sáng lên theo từng bước chân cô, rồi dần tắt khi bóng dáng ấy khuất hẳn nơi khúc ngoặt.

Chu Mính Viễn cúi đầu nhìn ngón tay vừa bị cô nắm qua.

Không biết có phải do cô ăn ít quá không, mà tay lúc nào cũng mát lạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!