Chương 8: Mưa bão

"Anh sắp làm bố rồi đó!" Thư Diêu vừa nói ra câu bịa đặt ấy, ngỡ mình đã đạt tới đỉnh cao diễn xuất.

Ai dè nhìn sang, chỉ thấy Chu Mính Viễn nhếch môi, cười nhạt, chẳng rõ là mỉa mai hay khinh thường.

Cô còn định nói thêm vài câu bông đùa để chọc anh, nhưng cơn buồn nôn từ đâu lại ập đến, buộc phải bụm miệng, vội đóng sầm cửa nhà vệ sinh rồi bắt đầu nôn lần thứ hai.

Lần này, cô không vội ra ngay.

Ngồi lì trong đó, chờ cơn khó chịu qua đi, chỉnh trang lại dáng vẻ mới lết ra ngoài.

Nhưng ra đến nơi, Chu Mính Viễn đã biến mất. Thư Diêu đảo qua tầng trên tầng dưới một vòng, chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Cuối cùng, cô đứng giữa phòng khách trống trải, cao giọng gọi: "Chu Mính Viễn?"

Không có tiếng trả lời.

Chắc đi rồi.

Liên tiếp nôn hai lượt, cô chẳng còn hơi sức đâu mà đi tìm nữa, đành lê về phòng ngủ, rúc vào trong chăn.

Thư Diêu không đi làm thì thường nằm lười cả ngày.

Phòng ngủ của cô tối tăm, rèm cửa dày cộm, che hết ánh sáng bên ngoài.

Bấm điều khiển, rèm từ từ kéo kín, ngăn cách hoàn toàn cảnh sắc ẩm ướt sau cơn mưa.

Trong bóng tối, cô nhắm mắt lại.

Hình ảnh của Chu Mính Viễn bất giác hiện lên.

Một tiếng trước, tại bàn ăn nhà họ Chu, anh vươn tay cản miếng bánh kem đang chuẩn bị được cô đưa lên miệng.

Gương mặt anh lúc ấy trông thật lạnh nhạt, cứng rắn đến mức có phần tàn nhẫn, nhưng lại không nói lời nào, chỉ mạnh mẽ cầm lấy nửa miếng bánh còn thừa trên tay cô.

Có lẽ do cách cô ăn bánh quá khổ sở, Chu Mính Viễn đã thay cô ăn nốt phần còn lại. Động tác của anh không nhanh không chậm, từng bước rõ ràng, mạch lạc, thậm chí có thể gọi là ưu nhã.

"Rồi sớm muộn gì tôi cũng trở thành người như ông nội. Tôi không biết đó là tốt hay xấu."

"Có khi giờ tôi đã là như vậy, chỉ là chưa nhận ra thôi."

Thư Diêu nhớ đến một câu anh từng nói từ rất nhiều năm trước. Trong bóng tối mịt mù của phòng ngủ, cô bất giác cong môi cười nhẹ.

Chu Minh Viễn, anh không giống ông nội mình đâu.

Ít nhất, anh còn chịu ăn giúp tôi một miếng bánh kem.

Người thực sự vô tình sẽ chẳng bao giờ làm điều đó. Không chỉ không vô tình, mà có lẽ trong mắt anh, Thư Diêu thậm chí còn là đối thủ.

Dù sao, cuộc hôn nhân này vốn được sắp đặt bởi gia tộc nhà họ Chu, với mục đích kìm hãm anh.

Chẳng trách, anh luôn dò xét cô.

Trong mớ suy nghĩ vẩn vơ, Thư Diêu mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Cô còn mơ một giấc mơ kỳ quặc: núi Kim Sơn chìm trong nước lũ, Chu Mính Viễn lại cạo đầu trọc lóc, ngồi trên đỉnh dòng chảy, tự xưng là Pháp Hải.

Điều đáng sợ là, kiểu đầu trọc ấy lại không hề làm giảm đi vẻ đẹp trai của anh, thậm chí càng tôn lên khí chất cấm dục lạnh lùng.

Có lẽ vì ghen tỵ với ngoại hình của anh mà Thư Diêu giật mình tỉnh giấc.

Trong phòng tối om như mực, bên ngoài thì mưa rơi lộp độp, đập loảng xoảng vào cửa kính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!