Rèm cửa trong phòng ngủ của Thư Diêu chỉ là một lớp voan mỏng, không đủ để ngăn cản đêm tối ngoài kia.
Bên ngoài, màn sương dày đặc quấn quanh, ánh trăng trong trẻo cũng bị làm mờ đến mức như được phủ một lớp lông tơ mềm mại, lơ lửng treo trên nền trời xa xăm.
Trong sắc trăng dịu dàng ấy, Chu Mính Viễn quỳ gối trước Thư Diêu, chậm rãi cúi người xuống.
Đôi môi anh ánh lên sắc đỏ rực rỡ, nổi bật trên làn da trắng mịn nhuốm màu lạnh của ánh trăng.
Thư Diêu bỗng cảm thấy như mình đã đánh thức một con ma cà rồng mà mười mấy năm trước cô vô tình gặp giữa cơn mưa đêm Paris và giờ đây, anh cuối cùng cũng không thể kìm nén nổi, chuẩn bị cắn sâu vào cổ cô.
Chu Minh Viễn hơi nghiêng đầu, bờ môi quả nhiên chạm lên làn da mảnh mai của cô.
Những ai từng học múa ba lê đều có chiếc cổ cao và thon thả như thiên nga, anh hôn lên đó, nhẹ nhàng mơn trớn, như đang thưởng thức vị ngọt say của nàng.
Không hiểu sao, giữa khoảnh khắc say đắm ấy, Thư Diêu lại nhớ về rất nhiều chuyện.
Cô nhớ đến lời Phùng Linh Tử từng nói móc Chu Minh Viễn là kiểu người mà cả đời này cũng không thể bước vào trái tim, rằng anh là người không biết yêu.
Nhưng từ trước đến nay, Thư Diêu vẫn luôn tin rằng, bên trong lớp vỏ cứng rắn ấy, Chu Mính Viễn vẫn có một trái tim mềm mại.
Giống như lúc này đây, không chỉ cử chỉ của anh dịu dàng, mà cả ánh mắt anh nhìn cô cũng như ly cocktail bốc lửa, sáng rực rỡ hơn cả ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ.
Thư Diêu cảm giác mình như một búp trà khô được thả vào làn nước sôi, dần dần bung nở, mềm mại lan tỏa.
Trong cơn mê loạn, cô mơ hồ nghĩ, mình hoàn toàn chào đón những gì Chu Mính Viễn đang làm. Nhưng nếu lúc này buột miệng thốt lên câu "Hoan nghênh quý khách" kiểu đùa giỡn phá vỡ không khí, liệu anh có tức đến mức bóp cổ cô không?
Ý nghĩ ấy chỉ vừa thoáng qua trong đầu, thì bàn tay anh đã nhẹ nhàng siết lấy cổ chân cô, trượt dần lên trên.
Cô co người lại, cảm giác như mọi ý thức đều tan chảy, không thể thốt nên lời, chỉ có thể cắn chặt môi dưới, phát ra những tiếng rên khe khẽ.
Ánh trăng ngoài cửa sổ trong mắt cô bắt đầu lay động, vầng trăng phủ đầy lông tơ dường như cũng say mềm, ngay cả ngọn cây cũng khẽ lay mình.
Cùng lay động theo đó là họ và tấm đệm giường.
Bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô, càng lúc càng siết mạnh hơn theo nhịp nước rút, mồ hôi của Chu Mính Viễn rơi xuống, hòa với mồ hôi cô, tạo nên một hương vị mơ hồ đồng điệu.
Trên cơ thể họ là mùi hương giống nhau của sữa tắm, dầu gội, thậm chí ngay cả hơi thở cũng quyện làm một.
Vào khoảnh khắc không thể kìm nén, Thư Diêu bật thốt tên anh:
"Chu Mính Viễn…"
Không giống giọng điệu cố ý làm nũng thường ngày, đó là tiếng gọi vang lên từ linh hồn đang run rẩy, là nỗi khao khát bật thốt trong vô thức.
…
Khi mọi thứ kết thúc, Chu Mính Viễn vuốt ve mái tóc cô, khẽ hỏi:
"Muốn đi tắm không?"
Thư Diêu cuộn người trong chăn, thậm chí mí mắt cũng lười nhấc lên.
Cô đưa một chân ra khỏi chăn, lười biếng khua nhẹ trong không khí rồi nhanh chóng thu lại, giọng nói uể oải vang lên từ trong chăn:
"Lạnh, không đi."
Đã là tháng Giêng, hệ thống sưởi của thủ đô sớm đã hoạt động, trong biệt thự trung tâm điều hòa vẫn luôn mở, làm gì có chuyện lạnh.
Chỉ là lười, không muốn nhúc nhích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!