Về việc Chu Nhiễm Chi bị tuyên án thế nào, là ngồi tù hay lãnh án tử, Thư Diêu và Chu Mính Viễn chưa từng để tâm đến.
Tựa như từ đầu đến cuối, tất cả những rối ren đó chẳng can hệ gì đến họ.
Người duy nhất ngồi không yên là Chu Cảnh. Ông nhờ người dò la tin tức ở đồn cảnh sát, rồi đích thân đến tận nơi.
Nhưng Chu Nhiễm Chi không chịu gặp ông, cũng không muốn nói gì, chỉ để lại một câu: "Tôi có chuyện quên hỏi Chu Mính Viễn."
Lần đầu tiên từ khi Chu Mính Viễn rời nhà, ông nội gọi điện cho anh.
Khi cuộc gọi đến, Thư Diêu vừa bưng đĩa mì Ý nóng hổi ra khỏi bếp, mùi cà chua ngọt dịu bay khắp phòng ăn phủ ánh nắng của biệt thự Đông Cẩm.
Cô đặt đĩa xuống bàn, rồi hít hà đầy hào hứng, tay phe phẩy cho mùi bốc lên, mắt lim dim tự khen không biết ngượng:
"Thơm mê hồn! Đúng là em làm ra, không phải thiên tài nấu ăn thì còn là gì!"
Dạo này Thư Diêu mê tít chuyện bếp núc.
Buổi sáng, Chu Mính Viễn đi nhận đống hàng online mà cô đặt. Quá nhiều, anh một mình không vác nổi, phải mượn xe đẩy của bảo vệ mới tha được núi hộp về nhà.
Chỉ riêng công đoạn khui đồ đã mất hai tiếng.
Nào là nồi niêu xoong chảo, lò nướng mini, máy đánh trứng, đồng hồ hẹn giờ,… tóm lại là cả vũ trụ đồ bếp.
Chu Mính Viễn ngồi xổm bên đống hộp xé tơi tả, rút ra một cái tô hình ếch xanh lè, khẽ nhướng mày hỏi:
"Định học làm đầu bếp à?"
Thư Diêu hai tay chống nạnh, tay cầm cây đánh trứng màu vàng chanh, nghiêm túc chỉ vào anh:
"Làm đầu bếp cái gì, là vì muốn nuôi anh đàng hoàng đấy!"
"Lý Tư nói vết thương anh không được ăn cay, không được ăn đồ tanh, không được ăn dầu mỡ nặng, cũng không được ăn mặn. Ngoài hàng quán nào thèm để ý anh có bệnh không, đầu bếp ngoài kia toàn nấu theo công thức, chẳng ai cẩn thận bằng em hết!"
Nói xong còn hếch cằm lên đầy kiêu hãnh:
"Tôi, Thư Diêu, là người có thể múa lửa trên sân khấu ca nhạc, cũng có thể ngoáy muỗng trong gian bếp gia đình!"
Chu Mính Viễn nhìn cô gái từng tuyên bố không rửa bát một lần trong đời, giờ hăng hái đòi xuống bếp, lông mày bất giác nhướng nhẹ:
"Thư Diêu."
"Gì?"
"Khen em đảm đang chứ gì."
"Đúng rồi!"
"Em đảm đang."
"…Anh không có tâm!"
Chu Mính Viễn dứt khoát kéo cô lại, cúi xuống chặn cái miệng lắm lời của cô bằng một nụ hôn, nuốt trọn mọi "chê trách" vào bụng.
"Đồ yêu tinh bào ngư, đừng có hôn em!" Thư Diêu mặt đỏ bừng, đẩy anh ra.
Chu Mính Viễn đã quen với kiểu nói chuyện không theo đường thẳng của cô, cười khẽ:
"Sao vậy, đói vì bị hôn à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!