Từ nhà vệ sinh bước ra, Thư Diêu và Chu Mính Viễn chẳng hề bày vẽ mấy trò tình cảm sến súa. Cả hai cứ thế, người trước kẻ sau, ung dung đi ra, như thể chẳng có chuyện gì đặc biệt.
Ấy vậy mà, nhìn ánh mắt của mấy người xung quanh, rõ ràng họ đang nghĩ hai người này vừa "tâm sự" chuyện gì đấy trong ấy.
Phòng khách vốn ồn ào náo nhiệt, bỗng chốc im bặt khi cầu thang vọng xuống một tiếng ho nhẹ.
Thư Diêu ngẩng đầu nhìn lên. Đứng ở khúc quanh cầu thang tầng một là ông nội của Chu Mính Viễn, Chu Cảnh – nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay.
Cụ ông 76 tuổi, mặc bộ vest chỉnh tề, thần sắc bình thản, ánh mắt hơi nghiêm nghị, nhưng chính điều đó lại toát lên phong thái khỏe khoắn lạ thường.
Dáng đứng thẳng tắp khiến người ta tưởng cụ chỉ mới 60. Ngay cả chiếc áo sơ mi trên người cũng là kiểu trẻ trung với gam màu xám nhạt.
Thực lòng mà nói, Thư Diêu chẳng ưa gì Chu Cảnh.
Hai tay ông cụ đút trong túi quần tây, từ góc nhìn nào đó, biểu cảm của cụ rất giống Chu Mính Viễn.
Có lẽ những người lăn lộn thương trường đều có chung kiểu mặt không lộ hỉ nộ ái ố như thế.
Nhưng giữa hai người vẫn có điểm khác biệt. Chu Cảnh sở hữu ánh mắt sắc bén hơn, trong đáy mắt còn đọng lại toàn những mưu mẹo thương trường, cùng tham vọng không che giấu.
Chính những điều ấy càng làm nổi bật sự cố chấp, lạnh lùng và tham lam của ông.
Nếu phải gạt bỏ cảm xúc cá nhân và đánh giá một cách khách quan, Thư Diêu chỉ có thể nói rằng, ông nội của Chu Mính Viễn là một thương nhân xuất sắc.
Thư Diêu khẽ quay sang nhìn Chu Mính Viễn, thầm hy vọng anh sẽ không bao giờ trở thành người như thế.
Chu Cảnh bước xuống bậc thang cuối cùng, chìa tay ra nắm chặt tay Chu Nhiễm Chi, rồi cùng nhau ngồi xuống.
Theo lẽ tự nhiên, Chu Nhiễm Chi liền ngồi vào ghế trung tâm bên cạnh nhân vật chính của bữa tiệc.
Khoảnh khắc ấy, Thư Diêu gần như ngửi thấy mùi mưu đồ ngấm ngầm trong không khí.
Cô không nhịn được, lại nghiêng đầu nhìn Chu Mính Viễn.
Người đàn ông đó cụp mắt, bình thản xử lý tài liệu trong điện thoại, chẳng mảy may quan tâm đến cơn sóng ngầm đang nổi lên khắp phòng. Anh trầm tĩnh như hồ nước phủ đầy sương trong bức tranh phong cảnh treo trên tường.
Phòng khách thì gió giật mây vần nhưng mặt hồ trong tranh mãi chẳng gợn lấy một con sóng.
"Nhìn tôi làm gì?"
Thư Diêu ung dung thu lại ánh mắt, buông một câu khen vuốt đuôi: "Nhìn anh đẹp trai thôi mà, nào là phong độ ngời ngời, khí chất bất phàm, lãng tử hào hoa, điển trai lịch lãm, cao lớn mạnh mẽ."
Châu Mính Viễn khẽ ngẩng đầu, liếc cô một cái, cuối cùng cất giọng nghi hoặc: "Cô học diễn xuất đấy à?"
"… Dù sao cũng nên để ý đến bà vợ hợp pháp của mình hơn chút chứ." Thư Diêu nhân cơ hội dưới bàn đạp mạnh lên chân anh. " Tôi học múa mà!"
Cú đạp này khá lực. Chu Mính Viễn nhíu mày, hơi siết chặt chân mày.
Có những trò con nít kiểu này của Thư Diêu, anh chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua. Chẳng lẽ anh, một người đàn ông trưởng thành, lại giơ chân đạp lại cô hay sao?
Thư Diêu, người mà Chu Mính Viễn từng khăng khăng cho là diễn viên, hôm nay lại tự thú rằng mình học múa. Anh ngồi đó, nửa tin nửa ngờ. Một người suốt ngày ngập ngụa giữa đám hình chụp cùng sao nam, thỉnh thoảng biến mất nửa tháng, lại chuyên môn dùng miệng lưỡi uốn éo như thể sinh ra để lên sân khấu, thế mà không phải là diễn viên sao?
Có lúc anh muốn hỏi xem cô học múa gì, nhưng rốt cuộc lại chẳng nói ra.
"Ôi dào, đôi vợ chồng trẻ này, xa cách mấy năm mà vẫn mặn nồng ghê nhỉ. Cả nhà đang trò chuyện mà hai người cứ rì rầm to nhỏ, ai mà chịu nổi?"
Người mở lời là Chu An Đồng, con trai bác hai, ngồi ngay đối diện. Anh ta cười đùa, nhìn Thư Diêu với ánh mắt trêu chọc.
Thư Diêu lúc này mới để ý, hóa ra khi ngồi xuống, cô đã ngồi sát vào Chu Mính Viễn từ bao giờ. Thậm chí mỗi lần nói, cô lại vô thức nghiêng về phía anh. Đáng nói hơn, cái tảng băng bên cạnh này lại không tránh né. Ngược lại, mỗi lần nghe cô nói, anh còn khẽ nghiêng đầu, tỏ vẻ lắng nghe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!