Suốt dọc đường, Thư Diêu ngoan ngoãn đi theo Chu Mính Viễn đến bệnh viện Nhân Dân. Xe chạy vòng vòng mấy lượt trong bãi đậu đông nghẹt, cuối cùng cũng may mắn kiếm được một chỗ trống.
Chỗ đậu nằm tít trong góc, một bên là bức tường bệnh viện phủ đầy dây leo khô quắt, bên kia là một chiếc ô tô con màu đỏ chót.
Với chiếc xe của Chu Mính Viễn thì chỗ này hơi chật thật, vậy mà anh vẫn thản nhiên lùi xe vào. Ghế lái bên anh gần như dính sát tường, nhưng bên Thư Diêu thì được chừa rộng rãi để dễ xuống xe.
Thư Diêu mở cửa bước xuống, vừa quay lại thì thấy Chu Mính Viễn đang chỉnh ghế, rồi cầm theo áo khoác, khom lưng lách từ ghế lái qua chỗ cô ngồi để ra ngoài.
Với dáng người cao ráo như anh, làm mấy trò "uốn éo" thế này nhìn vừa gượng gạo vừa buồn cười.
Nhưng Thư Diêu lại chẳng buồn cười nổi. Cô đứng ngay trước cổng bệnh viện, mùi thuốc sát trùng đặc trưng trong không khí như luồn vào từng hơi thở, khiến lòng cô cứ nơm nớp.
Chu Mính Viễn nói chỉ đến hiến máu định kỳ thôi, nhưng cô vẫn thấy bất an.
Chu Mính Viễn vừa ra khỏi xe, liếc một cái đã thấy Thư Diêu đứng đằng trước, mặt nghiêm nghiêm, chân mày hơi nhíu lại, đến cả nốt ruồi son ở khóe mắt cũng có vẻ… nghiêm trọng theo.
Sợ cô lại tưởng tượng linh tinh kiểu như anh bị bệnh nặng đến mức phải hóa trị hay gì đó, Chu Mính Viễn khẽ cười, đưa tay xoa đầu cô một cái:
"Đi thôi, chỗ hiến máu ở phía sau bệnh viện."
Chỗ hiến máu là một gian nhà nhỏ đơn sơ, nhìn hao hao mấy quầy bán đồ ăn sáng trước cổng trường. Bên trong, một bác gái mặc áo blouse trắng thấy Chu Mính Viễn bước vào thì cười tươi bắt chuyện:
"Dì vừa mới tính, chắc hôm nay cháu đến. Dạo này Bạch Hủ có gây phiền gì cho cháu không?"
"Không đâu ạ, may có Bạch Hủ giúp cháu nhiều lắm."
Chu Mính Viễn cao lớn bước vào trong, bà bác mới thấy Thư Diêu đi cùng phía sau.
"Đây là mẹ của Bạch Hủ, mọi người gọi là dì Trần. Còn đây là…"
Chu Mính Viễn quay sang liếc nhẹ một cái, ra vẻ như tiện miệng thôi mà nói:
"Đây là vợ cháu, Thư Diêu."
Thư Diêu hơi bất ngờ khi biết mẹ của Bạch Hủ làm ở chỗ này. Cô lễ phép chào bà, rồi cùng Chu Mính Viễn ngồi xuống. Nhìn nét cười hiền lành của dì Trần, cô mới thấy quả nhiên Bạch Hủ giống mẹ thật.
Dì Trần có vẻ ngạc nhiên lắm:
"Ôi trời, tiểu Chu lấy vợ rồi à? Năm nay hả? Vậy mà thằng nhóc Bạch Hủ nhà dì không nói gì hết, để dì còn chuẩn bị phong bì chúc mừng chứ! Thôi để xem còn mảnh giấy đỏ nào không, dì gói cho hai đứa cái phong bì thật to mới được!"
Chu Mính Viễn đáp lại rất tự nhiên:
"Thôi khỏi khách sáo đi dì Trần, cháu cưới cũng ba năm rồi mà."
"Trời ơi, ba năm rồi đó hả? Có em bé chưa?"
"Đang chuẩn bị—"
Chưa kịp nói xong, Chu Mính Viễn đã bị Thư Diêu lặng lẽ giẫm cho một cú lên chân, đổi lại là tiếng cười trầm thấp nhịn không nổi của anh.
Mãi đến khi kim tiêm đâm vào cánh tay Chu Mính Viễn, Thư Diêu mới thấy yên tâm phần nào. Cô như thể vừa gạt đi hết mấy tưởng tượng tiêu cực "Chu Mính Viễn bị ung thư cần hóa trị" trong đầu.
Dì Trần nhìn cô một cái, dịu dàng nói:
"Xong nhanh lắm con gái, nếu sợ thì có thể sang phòng bên cạnh đợi cũng được nha."
Thư Diêu chẳng có tí nào là sợ cả, trái lại còn tò mò ngồi nhìn kim tiêm suốt một lúc lâu, thắc mắc hỏi:
"Anh hay đi hiến máu à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!