Trong phòng tập vũ đạo, loa đang phát ca khúc mới của Healer. Bài hát là một sự kết hợp độc đáo giữa hiphop và yếu tố dân tộc. Thư Diêu ngồi bệt trên sàn, mắt dán vào sáu chàng trai đang thực hiện từng động tác nhảy.
Tối qua, họ gần như không chợp mắt. Suốt đêm chỉ miệt mài tập hát, tập nhảy. Sáng nay, khi Thư Diêu bước vào, cảnh tượng hiện ra vẫn y như thế:
Ai nấy đều mắt thâm quầng, mồ hôi đầm đìa như vừa đi bơi về.
Sau khi họ nhảy liên tục thêm hai lần nữa, Thư Diêu với tay tắt nhạc, rồi ngoắc:
"Lại đây, ăn chút gì đi. Tôi sẽ chỉ cho mấy cậu vài lỗi trong động tác. Vừa ăn vừa nghe nhé."
Thực ra, bữa sáng của cô cũng chỉ toàn đồ Chu Mính Viễn ép ăn. Ở nhà, những gì cô lục được để mang cho mấy cậu trai này chỉ là yến chưng ăn liền với vài gói bột dinh dưỡng.
Nhưng sáu chàng trai này thì đã ngán ngẩm đồ ăn sáng công ty chuẩn bị lắm rồi. Vừa nhìn thấy hộp yến chưng, mắt cả đám sáng rực.
Lục Hân hét lên vui sướng:
"Yến chưng kìa! Mau đưa tôi một hộp!"
Kim Minh Hiên kéo một hộp ra khỏi túi, không thèm ngoái đầu, cứ thế ném về phía Lục Hân, rồi lại lấy một hộp cho mình:
"Tháng sau, nếu phát hành xong bài mới mà được nghỉ, tôi muốn làm một ly trà sữa kem cheese."
"Tôi thì muốn ăn thịt nướng!" Đại Sâm vừa khuấy bột dinh dưỡng vào yến, vừa thèm thuồng nói, "Mà phải là phần lõi bò, nướng đến khi mỡ chảy xèo xèo ấy!"
Mộc Liệt với mái tóc xám tro đã phai màu, đuôi tóc hoe vàng, vuốt nhẹ qua mái tóc rối:
"Tôi chỉ muốn về nhà ăn món thịt kho tàu mẹ nấu thôi."
Thư Diêu không ngẩng đầu, tay vẫn đang lật giở bảng đánh giá:
"Đợi mấy cậu được nghỉ, thích ăn gì thì ăn. Chỉ cần đừng tăng cân quá mức là được."
"Coi yến chưng như là thịt với trà sữa đi," Trương Sĩ Trạch tu một ngụm lớn, rồi nhắm mắt lại. "Tôi thề, tôi cảm nhận được vị thịt rồi."
"Thật á? Thế để tôi tưởng tượng đây là trà sữa kem cheese xem sao."
Trong lúc nhảy, ai cũng mặt lạnh như tiền, cố tỏ ra cool ngầu.
Vậy mà bây giờ, căn phòng trông chẳng khác gì ổ chó Husky náo loạn, nhưng vui nhộn hết cỡ.
Thư Diêu khẽ cười trước cảnh tượng này. Mắt cô vẫn dán vào bảng đánh giá, nhưng tâm trí thì đã lạc về những năm tháng trong căn nhà nhỏ xiêu vẹo ngày xưa.
Cô vẫn không quên cảm giác đó, cảm giác cơn đói có thể đe dọa cả mạng sống.
Nó như một ngọn lửa thiêu đốt dạ dày, khô khốc cả cổ họng và môi.
Ngày ấy, Chu Mính Viễn ngồi xổm ở góc căn nhà rách nát, vặt một nắm cỏ dại. Anh cẩn thận lau sạch bằng tay áo rồi thong thả nhai từng miếng nhỏ, như thể đây là món ăn hảo hạng.
Ăn xong, anh giơ cổ tay lên, ra hiệu cho Thư Diêu:
"Qua đây, ăn chút đi."
Thư Diêu khi đó tròn mắt kinh ngạc:
"Ăn được thật á?"
"Loại cỏ này không có độc, nhưng cũng không sạch lắm. Ăn vào chắc chắn sẽ đau bụng. Nhưng, nếu để mất nước quá lâu, con người sẽ chết."
Nhìn anh nhai nhóp nhép với vẻ mặt bình thản, cô không hiểu sao, có lẽ vì đói đến hoa mắt, mà tự nhiên cảm thấy thèm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!