"Chu Mính Viễn, sau này anh cười nhiều hơn nhé, em phát hiện tiếng cười của anh dễ nghe thật đó."
Thư Diêu tắt điện thoại, đặt cái di động dính đầy bọt sữa rửa mặt lên bệ rửa tay, rồi dùng tay quạt quạt má mình.
Sao tự dưng cô lại buột miệng khen tiếng cười của Chu Mính Viễn thế này?
Còn nữa, giờ là mùa thu thật á?
Sao hôm nay tự nhiên thấy nóng thế nhỉ?
Cầm lấy điện thoại, cô chui vào chăn trên chiếc giường đơn. Thật ra cái giường này cũng không nhỏ, nhưng với chiều cao của Chu Mính Viễn thì có hơi chật chội. Còn cô, nằm trên thì lại thấy thừa hẳn một đoạn.
Nệm mềm thật sự, Thư Diêu kéo vạt chăn lên, vùi nửa khuôn mặt vào đó.
Chăn còn vương mùi nước hoa nam nhè nhẹ.
Nhà này không có ai ở lại qua đêm ngoài cô, nên mùi hương đó chắc chắn thuộc về Chu Mính Viễn.
Thư Diệu nhắm mắt lại, tự dưng có cảm giác như mình đang được anh ôm chặt vậy.
Có lẽ do hình ảnh cuối cùng trước khi ngủ là anh, nên vào mơ cũng thấy luôn.
Trong mơ, thời gian như quay ngược, cô lại về khu biệt thự nhà họ Chu. Chu Mính Viễn bế cô, bước dài dưới ánh đèn kiểu Trung trong sân.
Cô bắt đầu nói xấu Chu Cảnh, còn anh thì cứ nắm miệng cô lại, sau đó đưa cho cô một quả bóng bay hình con thỏ màu vàng óng.
Thư Diêu vui vẻ đưa tay ra nhận, nhưng anh lại rụt tay về.
Đôi mắt thờ ơ cúi xuống nhìn cô, cười nhạt: "Hôn anh một cái thì anh đưa."
Chu Mính Viễn tiến lại gần, gần đến mức hơi thở của hai người quấn vào nhau. Mùi nước hoa nam thoang thoảng làm cô bối rối.
"Hoặc là để anh hôn em cũng được."
Anh dùng tay nâng cằm cô, chầm chậm cúi xuống.
"Chu Mính Viễn!"
Thư Diêu bật dậy, đôi mắt mở trừng trừng. Ánh sáng ban mai mờ mờ xuyên qua cửa sổ, tựa như tấm lụa mỏng phủ trước mắt cô.
Người trong mơ biến mất, đôi môi sát gần đó cũng không thấy đâu.
Cô ngồi dậy, tay ôm ngực, tim đập như trống đánh.
Dùng tay ấn chặt ngực, cô tự nhủ: Đây chắc chắn là ác mộng, dọa cô đến nỗi tim đập loạn cả lên.
Chu Mính Viễn hai tay ôm cô, lấy đâu ra tay mà nắm miệng cô? Còn tay nào đưa bóng bay? Tay nào nâng cằm cô?
Anh là yêu quái hay Bồ Tát nghìn mắt nghìn tay hả?
Đây nhất định là ác mộng.
Ác mộng!
Cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tim đã đập đều hơn, thì từ cầu thang bỗng vang lên giọng của Chu Mính Viễn. Không còn lạnh lùng như thường ngày, ngữ điệu lại hơi thoải mái: "Chào buổi sáng."
Thư Diêu quay ngoắt lại, thấy anh mặc chiếc áo khoác màu nâu nhạt mà cô mua, tay cầm điện thoại, nhìn cô cười nhẹ.
Chiếc áo này đúng là rất hợp với anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!