Gió đêm cuối thu ở Đế Đô chẳng khác nào lá thư không báo trước của mùa đông, lạnh thấu xương, như muốn lùa vào tận từng kẽ thịt. Vậy mà được Chu Mính Viễn ôm lấy, hơi ấm từ người anh truyền qua lại như chiếc chăn bông, bao trọn cả Thư Diêu.
Chu Mính Viễn chắn ánh đèn rực rỡ phía sau lưng, khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, biểu cảm cũng bị che mờ. Trong tình huống thế này, anh có thể nói bất kỳ điều gì, nhưng cô không ngờ, anh lại thốt ra một câu đầy ngọt ngào:
Anh cảm thấy có thể ôm em đi suốt cuộc đời này.
Giọng anh trầm ấm, nhẹ như cánh hoa rơi trong gió. Nếu cơn gió đêm có chút mạnh hơn, câu nói ấy chắc đã bị cuốn bay mất.
Thư Diêu nghe rất rõ, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô lại không biết nên đáp lời thế nào. Chỉ có một suy nghĩ lộn xộn len lỏi trong đầu:
Đế Đô vào cuối thu cũng chỉ đến thế thôi. Gió đêm chẳng đủ mạnh, thổi mãi chẳng thấy lạnh, chỉ thấy… ấm.
Cô lặng lẽ dời ánh mắt từ yết hầu của anh lên tán cây trơ trụi bên đường, rồi giả vờ nghiêm túc đổi chủ đề, còn chau mày như thật:
"Chu Mính Viễn, trước đây chẳng phải anh bảo ông nội rất trọng dụng anh sao? Sao em thấy ông ấy chỉ toàn đào hố để anh nhảy vào vậy?"
Chu Mính Viễn cúi xuống nhìn cô, cảm giác cái nhíu mày kia còn chẳng bằng khi cô thèm thuồng mấy món ăn trên bàn tiệc.
"Chẳng phải vì Chu Nhiễm Chi trở về sao."
Chuyện liên quan đến Chu Nhiễm Chi là điều gia đình nhà họ Chu hiếm khi nhắc đến. Thư Diêu cũng không rõ ngọn ngành, nhưng có một điều dễ thấy: Chu Cảnh rất cưng chiều cậu út nhà mình.
Về vai vế, Chu Nhiễm Chi dù là chú nhỏ của Chu Mính Viễn, nhưng lại chỉ lớn hơn anh có hai tuổi, năm nay vừa tròn 30.
Thư Diêu tò mò hỏi:
"Vì là con muộn nên mới quý như vậy à?"
Chu Mính Viễn đặt cô vào ghế phụ, dựa người vào cửa xe, khẽ cười:
"Ai mà biết có phải con muộn thật không. Tuổi của Chu Nhiễm Chi là giả đấy, thật bao nhiêu không ai rõ."
Anh ngồi vào ghế lái, khởi động xe. Ánh đèn pha bật lên, rọi thẳng con đường dài, vắng lặng trước cổng trang viên nhà họ Chu.
Chu Mính Viễn vừa lái xe vừa hỏi:
"Muốn nghe bí mật của Chu gia không?"
Thư Diêu cài dây an toàn, giọng hào hứng:
"Kể đi, để bảo bối nghe thử xem nào."
Đã là bí mật thì kiểu gì chẳng có chút drama.
Mà thật ra, chuyện này cả nhà họ Chu ai cũng ngầm hiểu, chỉ là không ai nói trắng ra.
Chu Mính Viễn thì tính vốn không giỏi tám chuyện. Anh kể mà y như mấy giáo viên giảng lịch sử trên mạng, may mà Thư Diêu lại thấy thú vị.
Hoá ra Chu Cảnh là loại doanh nhân đầy tham vọng, xem cả hôn nhân là quân cờ để đạt được lợi ích lớn nhất. Khi cưới bà nội của Chu Mính Viễn, ông ta cũng chỉ vì tài chính từ nhà bà có thể giúp thực hiện giấc mơ của mình.
Nhưng ông ta lại có một mối tình đầu, dù đã cưới vợ nhiều năm, ông vẫn không quên được người ấy.
Khi đã chiếm được tài sản nhà vợ, Chu Cảnh từ cóc ghẻ "hóa phượng hoàng", biến giấc mơ lập nghiệp thành hiện thực, gây dựng nên đế chế nhà họ Chu ngày càng lớn mạnh.
Người ta bảo đàn ông có tiền sẽ thay đổi, nhưng thực tế, nhiều người không cần có tiền mới trở nên "hư".
Họ vốn dĩ đã ôm đầy "tâm tư đen tối", chỉ là năng lực chưa đủ, nên tạm thời giấu kỹ. Một khi giàu có, cái đuôi gian manh sẽ lộ ra, bắt đầu thực hiện những ý đồ mà trước đây chỉ dám nghĩ.
Chu Cảnh chính là điển hình của loại đàn ông ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!