Phòng khiêu vũ của công ty được thiết kế không quá tinh xảo, tường sơn màu xanh khói nhạt, sàn nhà màu xanh đậm hơn một chút so với tường. Một bức tường hoàn toàn là kính từ sàn đến trần, nhìn có vẻ bắt mắt, ánh nắng buổi chiều chiếu vào từ cửa sổ, làm sàn nhà chói mắt đến mức khó chịu.
Sau cả buổi chiều luyện tập cùng Healer, đặc biệt là khi Sầm Nguyệt Bạch nhặt chiếc nhẫn kim cương của cô, Thư Diêu cảm thấy như mình sắp bị chiếc nhẫn 7 cara làm cho mù mắt, cầm chiếc nhẫn bỏ vào túi rồi cô mới nói: "Tôi là quả phụ."
Khi Thư Diêu ra khỏi phòng tập, vẫn còn hơi chóng mặt.
Cô mở cửa, đập vào mắt liền thấy Chu Mính Viễn đứng ở cạnh cửa.
Thư Diêu chớp mắt, phản ứng đầu tiên là nghĩ rằng mình bị hoa mắt mà ảo giác.
Khi nhận ra rằng Chu Mính Viễn trước mặt không phải là ảo ảnh, Thư Diêu ngạc nhiên nhướng mày, thầm nghĩ, hình như không nên nói xấu người khác, vừa mới nói mình là quả phụ, người này đã hiện hồn trước mặt cô.
Cô có chút xao động lắc nhẹ cái túi nhỏ trong tay: "Sao anh lại ở đây?"
Chu Mính Viễn vội giấu tờ thỏa thuận ly hôn ra sau lưng, không có biểu cảm gì đặc biệt: "Đi ngang qua."
Sau lưng, có sáu cái đầu thò ra, từng người đều tò mò nhìn Chu Mính Viễn đứng ở cửa.
Khi Sầm Nguyệt Bạch nhìn thấy Chu Mính Viễn, ánh mắt cậu ấy thoáng chút tối lại, nhưng vẫn không vượt qua được tính cách kiệm lời của mình nên không hỏi gì.
Còn Lục Hân, người nhỏ tuổi nhất trong số họ, lại không kiềm chế được như Sầm Nguyệt Bạch, không có nhiều suy nghĩ, cậu ta dùng tay đẩy nhẹ vai Thư Diêu, nhỏ giọng hỏi: "Thư lão sư, đây có phải bạn trai của cô không? Trông đẹp trai đấy."
"Không phải."
Chu Mính Viễn có phần không vui, nhưng nghe thấy Thư Diêu tự tin trả lời: "Đây là chồng tôi, vừa mới nói mình là quả phụ thì người này đã hiện hồn ngay, bị vả mặt nhanh quá."
Mấy chàng trai ngơ ngác nhìn nhau.
Chu Mính Viễn làm như vô tình nhìn sang Sầm Nguyệt Bạch đang cúi đầu, khóe môi nở một nụ cười, hỏi Thư Diêu: "Có muốn đi ăn tối cùng anh không?"
Có lẽ vì có người khác xung quanh, Thư Diêu không cảm thấy gượng gạo như khi trong máy bay nữa, cô nói một cách tự nhiên: "Ăn thì ăn. Món gà tiềm lần trước cũng ngon, hay mình đi ăn món đó nhé?"
"Nghe theo em."
Giọng Chu Mính Viễn có chút nhẹ nhàng chiều chuộng, Thư Diêu không nhận ra, nhóm thanh niên đứng sau đã bắt đầu ồn ào.
"Đi luyện tập mau."
Khi ba chàng trai còn lại đã bị nhốt trong phòng tập, Thư Diêu mới nhìn thấy trong tay Chu Mính Viễn đang cầm gì đó: "Anh mang theo gì vậy?"
"Giấy tờ không quan trọng."
Chu Mính Viễn quay người, xé tờ giấy A4 trong tay rồi ném vào thùng rác.
Khi những mảnh giấy rơi vào thùng, Chu Mính Viễn chợt ý thức được.
Anh thích Thư Diêu.
Tất cả những điều mơ hồ, mọi mâu thuẫn, những thay đổi liên tục, tất cả sự không lý trí và thiếu cẩn trọng…
Tất cả đều vì anh thích Thư Diêu.
Không chỉ vậy, anh còn mất đi sự kiêu hãnh vốn có.
Chỉ còn lại một bản thân lưỡng lự giữa hai trạng thái, hồi hộp và lo lắng.
Thư Diêu khoác trên người một chiếc áo trench coat màu be nhạt, tay xách chiếc túi nhỏ, đi ở phía trước.
Chu Mính Viễn theo sát sau, nhìn theo bóng dáng cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!