Chương 42: Bóng bay

Mơ mộng là một thế giới rất riêng tư, không ai có thể lén nhìn vào giấc mơ của người khác.

Giống như Thư Diêu lúc này, vừa tỉnh khỏi giấc mơ của chính mình, đột nhiên bật ra một câu: "Chu Búa," rồi lại hỏi tiếp về vết thương trên vai anh. Những điều này, chỉ mình cô mới hiểu được ý nghĩa.

Giấc mơ ấy cách hiện tại đã mười một năm. Cô nói ra trong trạng thái lơ mơ, nửa tỉnh nửa mê, hoàn toàn không nghĩ rằng Chu Mính Viễn sẽ đáp lại.

Thế nhưng, anh quay sang nhìn cô, ánh mắt chỉ khẽ lướt qua cuốn tạp chí trên tay cô. Có thể anh đã thấy bức ảnh nham thạch, cũng có thể chưa. Nhưng anh lại trả lời một cách rất tự nhiên, như thể điều đó chưa từng là vấn đề:

"Khỏi lâu rồi. Có gì nghiêm trọng đâu."

Câu nói quá đỗi hờ hững của anh khiến chính Thư Diêu phải ngẩn người.

Chu Mính Viễn thực sự rất hiểu Thư Diêu.

Cảm giác này phải diễn tả sao nhỉ? Dù thế nào thì nó khiến cô thấy thật dễ chịu.

Nhưng điều khiến cô thoải mái hơn cả chính là khi vừa tỉnh khỏi giấc mơ với cái bụng đói cồn cào, Chu Mính Viễn đã đưa ngay cho cô một phần súp gà, ấm vừa đủ.

Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc ấy, nhưng lời nói lại dịu dàng bất ngờ:

"Đã vớt hết mỡ ra cho rồi, uống đi."

Thư Diêu cầm lấy bát súp bằng giấy, bàn tay cảm nhận được hơi ấm truyền tới. Cô nhấp một ngụm nhỏ rồi nghiêng đầu nhìn sang Chu Mính Viễn.

Anh đang dùng bữa với món salad gà, tay cầm chiếc nĩa nhựa trắng bình thường, nhưng từng động tác lại toát lên vẻ tao nhã. Nhìn cơ hàm anh khẽ động, Thư Diêu bỗng không dời mắt đi được.

Hiếm có người đàn ông nào mà góc nghiêng lại hoàn hảo đến thế. Đường viền hàm sắc nét, gọn gàng, sạch sẽ.

Cảm nhận được ánh mắt, Chu Mính Viễn ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày. Anh lấy một chiếc nĩa mới, xiên nửa quả cà chua bi rồi đưa tới trước mặt cô.

Thật ra Thư Diêu không đói. Cô chỉ… chỉ đơn giản là nhìn anh có chút đắm chìm thôi.

Trước đây, nếu là cô, mấy lời như "nhìn anh đẹp trai quá nên ngắm thêm vài lần" chẳng có gì khó nói. Nhưng hôm nay, cô chỉ im lặng, nhận lấy quả cà chua anh đưa.

Vị ngọt chua dịu dàng bùng nổ trên đầu lưỡi. Nhưng Thư Diêu lại nghĩ: Chẳng lẽ mình thích Chu Mính Viễn thật sao?

Ý nghĩ này khiến không khí trên chuyến bay sau đó trở nên lạ lùng. Khoảng hai tiếng nữa máy bay sẽ hạ cánh xuống Đế Đô, đúng vào lúc chiều tà.

Tối nay, Thư Diêu có hẹn tham dự một buổi họp mặt. Đó là bữa tiệc giữa nhóm Healer và một boyband mới debut năm ngoái. Có khá nhiều giáo viên dạy nhảy và nhạc sĩ tham dự, và dĩ nhiên, cô cũng được mời.

Ban đầu, Thư Diêu định rủ Chu Mính Viễn đi cùng.

Thêm 13 cậu trai trẻ vào một không gian thì chắc chắn sẽ cực kỳ náo nhiệt, đủ để nhức đầu. Thư Diêu nghĩ mình không thể chịu cảnh ồn ào ấy một mình, nhất định phải kéo anh đi chung.

Nhưng giờ, với bầu không khí kỳ lạ này, Thư Diêu lại cảm thấy nếu mở lời mời, chẳng khác nào muốn dính lấy Chu Mính Viễn cả.

Để phủ nhận suy nghĩ "mình thích Chu Mính Viễn," Thư Diêu nuốt lại lời định nói.

Cô cũng không rõ vì sao mình lại cố phủ nhận như vậy.

Chu Mính Viễn cũng không nói gì thêm.

Máy bay đáp xuống sân bay Đế Đô trong tiếng gầm rú. Khi ra đến sảnh, Chu Mính Viễn li. ếm môi, lên tiếng:

"Đưa em về nhà nhé?"

Hoàng hôn vẫn nhuộm một màu cam rực rỡ, nhưng bầu trời Đế Đô mờ mịt với lớp sương mù dày, chẳng đẹp như buổi chiều tà ở Nam Phi.

"Không cần đâu, tôi có hẹn rồi. Tự bắt xe cũng được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!