Vừa thấy bóng dáng Chu Mính Viễn xuất hiện trên màn hình video, Thư Diêu giật bắn mình, đến Phùng Lăng Tử bên kia cũng không khá hơn.
Hai cô nàng phối hợp nhịp nhàng, lập tức tắt ngay cuộc gọi.
Thư Diêu úp màn hình điện thoại xuống bàn, quay sang nhìn Chu Mính Viễn.
Không rõ anh có nghe thấy gì không, nhưng từ vẻ mặt của anh, chẳng thể đoán được chút manh mối nào.
Chu Mính Viễn cầm lấy chìa khóa xe, giọng điệu lạnh nhạt:
"Đi thôi, đến lúc về rồi."
Rời khỏi khách sạn, Thư Diêu ngồi vào ghế phụ bên cạnh. Cô lướt qua album ảnh trong điện thoại, từ "Hố kim cương" đến "Thác nước lớn". Dừng lại ở một bức ảnh, cô đưa ra khoe với anh:
"Nhìn này! Tôi đúng là thiên tài nhiếp ảnh. Tấm này chụp thác Gaïra đẹp quá trời!"
Chu Mính Viễn đang quay xe, tiện mắt liếc nhìn một cái:
"Ừ."
Cái thái độ hờ hững ấy khiến Thư Diêu cảm giác như anh đang muốn nói: "Thác nước vốn dĩ đã đẹp sẵn rồi."
Nhưng mặc kệ, cô vẫn tự đắm chìm trong sự tự hào về tài chụp ảnh của mình.
"Đỉnh của chóp! Bức này gợi tôi nhớ đến câu thơ của Đỗ Phủ: "Phi lưu trực hạ tam thiên xích, nghi thị ngân hà lạc cửu thiên"."
Cuối cùng, Chu Mính Viễn không nhịn được nữa, vừa xoay vô lăng vừa đáp:
"
"Vọng Lư Sơn Bộc Bố" là thơ của Lý Bạch, không phải Đỗ Phủ."
"Thật á? Tôi nhớ là Đỗ Phủ mà?" Thư Diêu vội tra Google, rồi thừa nhận:
"Ồ, đúng là Lý Bạch viết thật."
"Ừ, học từ hồi tiểu học mà."
Thư Diêu bĩu môi không hài lòng:
"Tôi đã học tiểu học bao giờ đâu. Từ bé đến lớn chỉ học mỗi ba
-lê. Mẹ tôi đúng là giỏi thật, bỏ hai chục năm chỉ để biến tôi thành một kẻ mù chữ chính hiệu."
Nếu sống đúng theo lộ trình mà cha mẹ cô vạch ra, yêu ba
-lê và theo đuổi ước mơ trở thành một nghệ sĩ múa hàng đầu, có lẽ Thư Diêu cũng sẽ như em gái Thư Uyên của mình, sống một cuộc đời bận rộn nhưng đầy đủ.
Nhưng đó không phải con đường cô muốn.
Cô từng mơ ước được làm một học sinh bình thường, mang cặp sách đến trường, ghé quán vỉa hè mua xiên mực nướng thơm lừng hoặc cây xúc xích nóng hổi. Trong giờ học thì lén lút đem một bịch thạch ra chia cho đám bạn ngồi quanh, đổi lại họ cho cô chép bài tập.
Cô từng tưởng tượng, mình là một đứa trẻ không quá thông minh, ham chơi, học hành chẳng đâu vào đâu. Đến cuối tuần sẽ hí hửng đi học nhảy đường phố, mê mẩn đến mức không chịu về nhà.
Khi lên đại học, mới bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về cuộc đời, luyện tập hăng say để trở thành vũ công hoặc giảng viên.
Và sau đó, đi làm như bao người khác, cuối tuần thì tụ tập với bạn bè nhậu nhẹt, ăn xiên nướng, nồi lẩu nghi ngút khói hay thỉnh thoảng sang chảnh đổi vị với chút rượu vang và steak.
Cô có rất nhiều viễn cảnh tươi đẹp cho cuộc sống của mình, nhưng dù giờ đã tự do, vẫn không thể nào thỏa lấp những nuối tiếc trong lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!