Đêm ấy, Thư Diêu ngủ một giấc thật yên lành, chẳng mộng mị, tỉnh dậy đầu óc nhẹ bẫng, tinh thần phơi phới.
Cô ngủ trong phòng của Chu Mính Viễn, ăn sáng cũng ở đây luôn.
Ngồi trên ghế bên chiếc bàn ăn nhỏ, tay cầm thìa, cô húp từng ngụm canh nấu từ lá bao báp. Canh bốc khói nghi ngút, Thư Diêu nhẹ nhàng thổi lớp hơi nóng, khẽ nhấp một ngụm.
Mùi vị thì bình thường, nhưng dễ chịu, nhẹ bụng, uống vào không thấy nặng nề gì cả.
Những ngày qua đi chơi cùng anh, thức ăn anh chọn lúc nào cũng hợp lý như thế. Ở bên Chu Mính Viễn, Thư Diêu chẳng phải lo đau dạ dày hay khó tiêu bao giờ.
Thật ra… anh là một người rất ấm áp.
Phòng khách sạn không nhỏ, không đến mức sang trọng nhưng tiện nghi đầy đủ, có bàn ăn, ghế sofa, cạnh sofa còn có cả một ban công nho nhỏ.
Chu Mính Viễn đang đứng ngoài ban công gọi điện. Sau lưng anh là ánh nắng ban mai rực rỡ, sáng đến mức làm da anh trắng bật lên, liếc mắt một cái chẳng khác nào thần tiên hạ phàm.
Cánh cửa kính trong suốt khép lại, Thư Diêu chỉ nhìn được biểu cảm điềm đạm của anh từ bên trong, môi mỏng mấp máy, vẻ mặt nghiêm túc, lý trí như mọi khi.
Chỉ là… trông anh có vẻ không ngủ ngon lắm.
Dưới mắt ánh lên một vệt xanh nhạt.
Da Chu Mính Viễn vốn trắng, chỉ cần hơi có quầng thâm thôi là đã dễ nhận ra rồi.
Nhưng lạ thật, hôm qua trước khi ngủ rõ ràng họ còn trò chuyện rất vui vẻ cơ mà? Giường khách sạn cũng êm ái, mà cô ngủ lại ngoan ngoãn, không nói mớ, không ngáy… Chu Mính Viễn sao lại trông như ngủ không yên?
Khi Thư Diêu đã uống được nửa bát canh lá cây, Chu Mính Viễn kéo cửa bước vào. Dáng người cao lớn của anh chắn đi nửa ánh sáng trên bàn, Thư Diêu ngẩng đầu lên trong bóng râm do anh tạo ra, hỏi:
"Anh hôm qua ngủ không ngon à? Nhìn như có quầng thâm dưới mắt kìa."
Chu Mính Viễn cụp mắt, không đáp.
Ngủ ngon mới là lạ đấy.
"Ăn thử miếng sandwich không? Tôi vừa cắn thử một miếng, có cho cà ri, vị ngờ đâu lại ngon phết."
Sandwich trên bàn được Thư Diêu cắt thành từng miếng nhỏ gọn gàng, trông cứ như bánh trà chiều. Cô cầm một miếng, quỳ gối trên ghế cho chiều cao bằng với anh, khoác tay qua cổ anh như anh em chí cốt, nhét luôn miếng sandwich vào miệng Chu Mính Viễn.
Hành động này lại khiến anh nhớ đến tiếng gọi "anh trai" gây nghẹn tim hôm nào.
Chu Mính Viễn chau mày nhai vài cái, nuốt xuống mới mở miệng: "Ngồi xuống cho tử tế."
Thư Diêu ngoan ngoãn ngồi xuống, thìa trong tay vẫn khuấy nhẹ: "Hôm nay mình đi đâu chơi thế?"
Thật ra không hỏi cô cũng đoán được. Mấy hôm trước khi đi chơi, điện thoại của Chu Mính Viễn hầu như luôn để im lặng, cả ngày đưa cô đi khắp nơi, chẳng buồn liếc lấy một lần.
Sáng nay, Thư Diêu bị tiếng chim đánh thức, tỉnh dậy thì đã thấy anh đứng ngoài ban công nghe điện thoại rồi.
Vài ngày thảnh thơi trôi qua, chắc anh cũng đã trốn việc khoảng ba hôm. Công việc chắc chất đống như núi rồi.
Nên kiểu gì hôm nay cũng phải quay lại trung tâm nghiên cứu thôi.
Vậy mà khi cô vừa hỏi xong, Chu Mính Viễn chẳng nhắc gì đến công việc, chỉ dừng lại nửa nhịp: "Đi về hướng đông bắc là tỉnh Limpopo, có thảo nguyên cây thưa và công viên quốc gia Kruger, có thể thấy cá sấu sông Nile nằm phơi mình trong đầm lầy, em muốn đi không?"
Như thể chỉ cần cô gật đầu, mọi công việc trên đời anh cũng có thể gác lại phía sau.
Chu Mính Viễn có cái kiểu cưng chiều rất kín đáo, không phô trương nhưng vẫn khiến người ta mềm lòng.
"Thôi đi, sau này tôi còn quay lại Nam Phi nữa mà. Lần sau tôi tới, anh lại đưa tôi đi chơi nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!