"Tôi có thể biết lý do được không? Lý do em đến tìm tôi."
Chu Mính Viễn vốn là người ít nói, những tình huống cần anh mở lời đa phần đều là trên thương trường – nơi mà lợi ích qua lại luôn đi kèm với đề phòng, đề phòng người khác tính toán mình, cũng đề phòng bản thân vô ý để người ta nắm thóp.
Vì thế giọng nói của anh từ trước đến nay luôn bình thản, rõ ràng, không gấp không chậm, mang theo một sự chín chắn vượt quá tuổi.
Nhưng câu nói vừa rồi, khi môi anh chỉ cách tai Thư Diêu gang tấc, lại nhẹ nhàng như cơn gió đầu xuân tháng ba.
Tim Thư Diêu khẽ loạn nhịp một nhịp, nhưng cô tự nhủ đó là vì quá bất ngờ.
Chu Mính Viễn nói xong, thu tay từ sau đầu cô về, lùi nửa bước, hai tay đút lại vào túi quần, chỉ còn ánh mắt là bình tĩnh dừng lại trên gương mặt cô, chờ câu trả lời.
Thang máy lơ lửng mùi bưởi nhẹ dịu, chẳng rõ là do khách sạn cố tình dùng loại xịt phòng này, hay trước đó có ai bóc bưởi trong thang.
Thư Diêu đưa tay sờ vành tai, ngẩng đầu, gương mặt không gợn sóng:
"Còn vì cái gì được nữa, mẹ tôi bắt tôi lấy chồng thôi."
"Thôi đi," Chu Mính Viễn bật cười, "Không phải mẹ em là kiểu người ngoài ba lê ra thì chẳng quan tâm chuyện gì à? Cả đời sống vì ba lê? Mà bà ấy lại ép em lấy chồng? Tôi có xem video đám cưới rồi đấy, trông em lúc múa vui lắm mà, lấy tôi là tự em quyết định đúng không?"
Giọng điệu Chu Mính Viễn nói mấy lời này rất tự nhiên, như thể khoảng cách mười một năm chưa từng tồn tại.
Cũng như thể, từ lúc họ gặp nhau trong lần bị nhốt, hai người chưa từng rời xa nhau.
Thang máy đến nơi, Thư Diêu là người nhảy ra trước, cũng bật cười theo.
Cô đi ngược lại phía hành lang, đối diện với Chu Mính Viễn, vừa đi vừa chỉ vào anh:
"Anh nhớ kỹ thế cơ à, chuyện từ tám trăm năm trước rồi đấy, sao anh vẫn nhớ rõ thế!"
"Tôi nói thì em lại không nhớ à?"
Họ về muộn, hành lang khách sạn vắng hoe, rất yên tĩnh.
Thư Diêu sợ làm phiền những khách đang nghỉ, hạ giọng nhỏ xuống:
"Nhớ chứ, nhớ rõ là đằng khác, đặc biệt là câu "Tôi sẽ đưa em ra ngoài, cho em một cơ hội lựa chọn lại." Tôi nhớ rất rõ, lúc đó trong lòng tôi, anh giống như vị cứu tinh vậy."
Cô vừa nói xong, thấy Chu Mính Viễn nghiêng đầu khẽ ho một tiếng.
Anh rất ít có mấy hành động giống thiếu niên như vậy. Lúc Thư Diêu quen anh, Chu Mính Viễn mới mười bảy, người khác ở tuổi đó còn đang mơ mộng linh tinh, còn anh đã chín chắn đến mức gần như "quá chín".
Nên khi anh quay đầu khẽ ho, Thư Diêu không nghĩ anh ngại, còn tưởng anh bị sặc.
"Anh đỏ tai làm gì? Nói mấy câu thôi mà tự làm mình sặc nước bọt à?"
Cô nhìn anh với vẻ kỳ lạ, đầu óc vẫn còn vướng trong bất ngờ vì bị nhận ra:
"Chu Mính Viễn, sao anh nhận ra tôi vậy? Tôi thay đổi nhiều lắm mà?"
"Lúc đầu không nhận ra. Nhưng tình cờ phát hiện em biết múa ba lê, tôi quen có một cô gái như thế thôi, quá trùng hợp."
Giọng điệu Chu Mính Viễn lúc nói chuyện bình thường rất dễ chịu, pha chút âm điệu đặc trưng của người thủ đô, lọt vào tai Thư Diêu lại càng khiến cô thấy thoải mái.
Cô nhảy lên mấy bước, đưa tay nhéo má anh:
"Biết sớm là anh nói chuyện dễ thương như vậy, tôi đã sớm nói cho anh biết thân phận rồi!"
Bàn tay nghịch ngợm kia bị Chu Mính Viễn gạt ra:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!