Chương 38: Ba ngày

Cái lý do "đập muỗi" củ chuối kia, Chu Mính Viễn dĩ nhiên không tin nổi. Nhưng anh cũng chẳng buồn truy cứu thêm với Thư Diêu, chỉ lặng thinh dẫn cô ra khỏi viện nghiên cứu.

Một chiếc xe đen đậu bên ngoài bật sáng cả đèn trước lẫn đèn sau. Chu Mính Viễn mở cửa ghế lái, ngồi vào trong:

"Lên xe."

Lúc đó trời đã bắt đầu ngả tối. Thư Diêu cứ tưởng anh chỉ đưa cô ra ngoài ăn tối cho khuây khỏa, ai ngờ ăn xong món hầm đặc trưng của Nam Phi, anh lại không quay đầu xe về hướng cũ.

Thư Diêu cũng chẳng hỏi gì, ngoan ngoãn dựa vào ghế phụ, để mặc số phận đưa đẩy.

Hoàng hôn ở Nam Phi kéo dài một cách kỳ lạ, như một dải thời gian không bao giờ dứt.

Ngồi bên ghế phụ, Thư Diêu nhìn vầng mặt trời màu cam nhạt dần dần trôi xuống đường chân trời. Mỗi lần tưởng nó sắp biến mất rồi, thì nó lại chỉ dịch thêm một chút xíu, nhỏ tới mức gần như không thể thấy được.

Cả con đường hai bên phủ kín những loại thực vật nhiệt đới. Những thứ mà ở các thành phố phương Bắc chỉ là mấy chậu cây cảnh nhỏ xíu, thì tại đây, chúng vươn cao vạm vỡ thành cả hàng cây rợp bóng. Ngay cả xương rồng cũng cao gần bằng người.

Chu Mính Viễn không chạy xe trong nội đô. Đường vắng, đèn cũng thưa, không giống Đế Đô – nơi chỉ mới nhá nhem tối là cả rừng đèn đã thi nhau bật sáng như sợ muộn.

Ở đây chỉ có cây cối dần chìm vào lớp ánh sáng nhạt nhoà, khung cảnh như một giấc mộng đang trôi. Thư Diêu chợt có cảm giác: chiếc xe này không còn là cái Mercedes của Chu Mính Viễn, mà là một con tàu xuyên qua giấc mơ.

Cảm giác ấy — vừa kỳ lạ, vừa dễ chịu.

Mà dễ chịu nhất là, Chu Mính Viễn không phải kiểu người nói nhiều. Không như mấy cậu trai trong nhóm Healer, cứ tíu tít ồn ào tới mức làm cô đau cả đầu. Giờ phút này, cô có thể thoải mái tận hưởng sự yên bình…

Chưa kịp nghĩ hết câu, thì người đang im lặng lái xe bên cạnh bỗng lên tiếng:

"Đó là hai nhánh cây lô hội khổng lồ."

"……Hả?"

Thư Diêu quay đầu nhìn anh, ngơ ngác.

Ai hỏi gì anh đâu?

Giữa không gian tĩnh lặng, anh đột nhiên giới thiệu… thực vật?

Bị lôi khỏi "con tàu giấc mơ", Thư Diêu đành ngó ra ngoài cửa kính. Ven đường là một hàng cây nhìn như bông cải xanh mọc chân dài, được ánh chiều tà nhuộm thành màu cam ấm.

Cảm giác như đang nhìn món bông cải xào cà chua.

"Lô hội này là loài đặc hữu của Nam Phi, ban đầu mọc ở sa mạc." — Chu Mính Viễn tiếp tục, giọng đều đều.

Thư Diêu ừ đại: "À."

"Phía trước là cây keo gai. Ở Đế Đô, keo có hoa màu hồng, còn ở đây là giống khác."

"Cái cây thân to kia là cây bao báp, lá có thể ăn được. Một số người bản địa ở Nam Phi hay dùng lá này để nấu canh…"

Thư Diêu nãy giờ vẫn cố giữ bình tĩnh, giờ thì không nhịn được nữa.

Thư Diêu trừng mắt nhìn góc nghiêng của anh, trong đầu chỉ có đúng một câu:

Anh không phải là núi băng mặt lạnh à? Sao tự dưng lắm lời thế?!

"Chu Mính Viễn," cô dứt khoát nói thẳng, "anh có thể để tôi yên lặng ngắm cảnh một lát không?"

Cả chiếc xe lập tức yên ắng trở lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!