Ở bên Nam Phi này, có cả đống việc bắt Chu Mính Viễn phải đích thân lo liệu. Nếu không có chuyện gấp thật sự thì anh đâu rảnh mà bay một chuyến dài hơi đến vậy. Trong lúc anh bận tối mắt tối mũi, Thư Diêu và bác sĩ Lis lại rất nhanh trở thành… "cạ thân".
Lý Tư là người Mỹ gốc Hoa, mặt mũi thì không phải kiểu nam thần gì cho cam, nhưng được cái có đôi mắt biết cười, chưa nói đã thấy ba phần dễ gần. Cái kiểu người nhìn phát là biết ai cũng quý, ai cũng muốn bắt chuyện.
Không chỉ Thư Diêu, mà cả đám nhân viên ở viện nghiên cứu cũng đều quý ông như người nhà.
Hôm đó Chu Mính Viễn đang họp với vài lãnh đạo cấp cao trong phòng hội nghị, thì Thư Diêu ngồi trong phòng lab của Lý Tư, chờ kết quả kiểm tra dạ dày.
Cô cúi gằm mặt, nhìn điện thoại, mà cái điện thoại thì liên tục rung lên vì tin nhắn nhóm:
[Cậu đi Nam Phi làm gì vậy?]
[Thư Diêu!!! Cậu bay tận Nam Phi mà dám không nói với tớ một tiếng! Tớ còn là bạn cậu không đó!!!]
[Nghe nói bào ngư Nam Phi ngon lắm, nhớ mua mang về nha~]
[Nói thiệt đi! Có phải tên Chu "cẩu" đó dạy hư cậu rồi không!!!]
[Bên đó thời tiết ổn chứ?]
[Cậu ở đâu bên đó vậy!!! Đừng nói là… ngủ chung giường với Chu cẩu nha???!!!]
…
Nhóm này gồm Thư Diêu, Phùng Lăng Tử và Tề Ngôn Thanh.
Tề Ngôn Thanh là kiểu người lúc nào cũng nhẹ nhàng, nói chuyện toàn đồ ăn với thời tiết, phong cách như mây trôi nước chảy.
Còn Phùng Lăng Tử thì… chỉ cần nhắc đến Chu Mính Viễn là y như dị ứng, dị ứng kiểu nặng, không có dấu chấm than là không sống được!
Thư Diêu mới trả lời được vài câu thì Lý Tư đã bước ra từ phòng trong, tay cầm kết quả kiểm tra.
Máy kiểm tra này là thiết bị mới, thuộc dự án hỗ trợ phẫu thuật tim của bên Nam Phi, còn chưa được chính thức tung ra thị trường. Dùng để soi tim thì siêu chuẩn, mà lôi ra soi dạ dày thì… hơi quá sức.
Lý Tư đẩy gọng kính trên sống mũi, cười cười kiểu hơi gượng gạo:
"Vẫn chưa tra ra hợp kim mềm trong dạ dày cô là gì. Tôi sẽ thử liên hệ vài đồng nghiệp khác xem có ai từng đụng mấy người làm trong dự án "Thiên sứ bi. ến th. ái" đó không."
Thư Diêu cười nhẹ: "Cảm ơn ông."
Cô cũng không ngạc nhiên lắm với kết quả này, không quá bận lòng. Đúng lúc đó, Chu Mính Viễn đi ngang qua bên ngoài cửa sổ.
Một tay anh đút túi quần tây, tay kia cầm điện thoại, bước đi băng qua hành lang đầy cây cỏ mọc chen chúc mà không thèm né. Bước chân vừa nhanh vừa dứt khoát, cứ như một cơn gió lướt ngang.
Thư Diêu giơ tay định chào, nhưng Chu Mính Viễn lại đi vèo qua như không thấy cô.
Cái tay đang giơ ra bèn biến thành nắm đấm, Thư Diêu quay người múa múa trước bóng lưng anh như đang… phát tín hiệu cấp cứu bằng Morse code.
Ba ngày nay Chu Mính Viễn cứ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, đến cả cơm cũng không thèm ăn với cô. Chỉ nhắn đúng một câu:
"Đợi tôi xong việc, có chuyện muốn nói với em."
Lý Tư thấy cô chu môi nhăn mũi, tay múa quyền trước cửa sổ thì khẽ cười:
"Cậu Chu bận thật."
Thư Diêu bĩu môi: "Kệ ảnh chứ, bận cho cố vô."
Thực ra cô đâu phải giận chuyện anh bận, mà là lo. Lo rằng khi bận rộn rồi, anh lại quay về trạng thái cũ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!