Chương 36: (Vô Đề)

Bác tài xế đứng bên cạnh xe nhìn mà cười mỉm, ông bác có vẻ rất khoái tính cách của Thư Diêu.

Ở bên Nam Phi này đã ba năm, mấy năm qua, bất kể đường xa hay gần, ông bác đều là người đưa đón Chu Mính Viễn.

Bác lúc nào cũng thấy cậu này trầm quá, kiểu siêu lạnh lùng, ít nói, không dễ lại gần.

Vậy mà vợ cậu ta lại là một người năng động, hoạt bát thế này?!

Thư Diêu mà vẫn chịu được cái tính ít nói của Chu Mính Viễn, chắc chắn là yêu đậm sâu rồi!

Bác tài còn đang cảm thán thì thấy cô vợ trẻ tung tăng chạy lại, phía sau là hoàng hôn rực đỏ và một con sếu xanh đang dang cánh. Cô cười tít mắt, lao thẳng về ghế sau của xe.

— Gặp cảnh đẹp là phải chia sẻ ngay với người mình yêu thương.

Thật sự là chân ái mà!

Bác tài nhìn mà cười mãn nguyện.

Dưới ánh chiều tà, gương mặt Thư Diêu ánh lên sắc đỏ, giọng cô đầy hớn hở:

"Chu Mính Viễn! Vừa nãy tôi thấy một con rùa bự chà bá, trông y chang anh luôn ấy!!!"

Bác tài: "……"

Ở bãi cỏ bên cạnh, một cục đá màu đất từ từ vươn cổ ra, lộ ra một cái đầu, hóa ra là một con rùa cạn to đùng. Đối với họ hàng nhà rùa mà nói thì nó cũng khá đẹp trai đấy, nhưng…

Làm sao mà nhìn giống người được hả trời?

Bác tài lén quay sang nhìn Chu Mính Viễn.

Anh chẳng có biểu cảm gì đặc biệt, thậm chí trông như đã nghe quen rồi.

Ừm… đúng là thế hệ trẻ bây giờ, bác không hiểu nổi tình yêu của bọn trẻ nữa rồi.

— Già rồi, già thật rồi…

Đến viện nghiên cứu thì đã gần 7 giờ tối. Thư Diêu ngó ra ngoài cửa sổ xe, không thấy tòa nhà cao chọc trời nào cả.

Bác tài đỗ xe lại: "Đến rồi."

Trước mặt cô là một tòa nhà ba tầng, ánh đèn xe rọi sáng, lộ ra vẻ cũ kỹ.

So với tòa cao ốc hơn trăm tầng ở Đế Đô, thì đúng là một trời một vực.

Thậm chí còn thua xa cái "tòa nhà ma ám" lỗi thời của Thuỵ Mỹ Ân Nhạc nữa.

Nhưng mà thôi, cũng chẳng bất ngờ lắm.

Trước khi đi, Chu Mính Viễn đã bảo trước là điều kiện bên này không được tốt.

Thư Diêu quay đầu nhìn Chu Mính Viễn đang ngồi ghế sau. Suốt quãng đường, anh chẳng ư hử câu nào, cứ đeo tai nghe chăm chú xem cái gì đó.

Giờ đến chỗ làm rồi, sắc mặt còn thêm phần lạnh lùng nữa.

Nhìn mà phát chán luôn á trời!

Thư Diêu ôm một bụng suy tư.

Cô cất công chen chân vào cuộc sống của anh, chẳng phải là để cứu vớt cái tảng băng di động này, giúp anh ta bớt nhạt bớt vô cảm đi hay sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!