Chương 35: Nam Phi

Ghế ngồi của Thư Diêu nằm sát cửa sổ, cửa sổ sử dụng kính điện quang, không có tấm che nắng, chỉ cần nhấn nút là có thể điều chỉnh độ tối của kính để ngăn ánh sáng mặt trời.

Cô lên máy bay rồi ngủ một giấc ngon lành, chẳng hề động vào nút bấm. Theo lý mà nói, ánh nắng chói chang bên ngoài khoang hành khách đáng lẽ phải xuyên qua cửa sổ mà tràn vào.

Có lẽ Chu Mính Viễn đã điều chỉnh giúp cô từ trước, tấm kính mờ đi thành một màu xanh đậm, chặn đứng ánh sáng.

Vậy nên Thư Diêu không thấy rõ biểu cảm trong mắt Chu Mính Viễn khi anh bất chợt quay đầu lại.

Khoang máy bay rất yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ bay vút qua không trung. Thư Diêu vẫn còn chút ngái ngủ, kéo khăn quàng xuống một nửa, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, hỏi:

"Anh nhìn gì vậy?"

Cô chưa từng thấy Chu Mính Viễn có động tác quay đầu đột ngột như thế.

Anh không trả lời.

Nhưng lần này Thư Diêu đã nhìn rõ biểu cảm của anh – nói là nghi hoặc thì không hẳn, có lẽ là một loại suy nghĩ sâu xa nào đó.

Chuyện gì đáng để một người luôn điềm tĩnh như anh phải thất thần như vậy trên máy bay?

Lẽ nào cô thức dậy không đúng lúc, vô tình làm phiền anh trò chuyện với nữ tiếp viên xinh đẹp?

Chuyến đi này chỉ có hai người họ, Bạch Hủ ở lại Đế Đô để thay Chu Mính Viễn xử lý công việc. Chu Mính Viễn không biết vì sao lại trở nên trầm lặng lạ thường, cả hành trình sau đó gần như không mở miệng nói câu nào.

Rõ ràng mấy ngày trước tâm trạng anh đã có phần dễ đoán hơn rồi, không hiểu lại xảy ra chuyện gì nữa. Thư Diêu nghĩ thầm, tính cách người này quả thật khó nắm bắt.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn cảm thấy có thể mình đã phá hỏng cuộc trò chuyện nào đó của anh.

Nhưng dù sao lý do cũng không quan trọng lắm, cô không đoán nữa. Hiện tại, cô quan tâm đến Nam Phi hơn.

Thư Diêu lấy một quyển tạp chí giới thiệu về Nam Phi, chăm chú đọc.

Cuối cùng, máy bay cũng hạ cánh xuống sân bay Cape Town. Trong suốt chặng bay, cô đã chợp mắt thêm mấy lần. Khi ra khỏi khoang, một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài bình thường đang đợi sẵn với chiếc xe đón hai người.

Như thường lệ, Chu Mính Viễn giúp cô xách hành lý, cũng cầm hộ cô khăn quàng cổ. Nhưng không hiểu sao, Thư Diêu vẫn cảm thấy anh có điều gì đó đang đè nén trong lòng.

Xuống máy bay, anh cứ cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Cô ngồi ghế sau cùng anh, vô tình liếc qua màn hình – không phải là email công việc.

Hình như là giao diện trò chuyện WeChat?

Cô suýt nghĩ rằng Chu Mính Viễn thật sự đã kết nối được với nữ tiếp viên xinh đẹp lúc cô đang ngủ.

Trung tâm nghiên cứu thiết bị y tế của Nam Phi nằm ở vùng ngoại ô. Xe chạy xuyên qua Cape Town, Thư Diêu hạ cửa kính xuống một nửa, để không khí ấm áp ùa vào.

Phía bên phải là đại dương xanh thẳm, phía bên trái là những tòa nhà trắng xám san sát nhau, khung cảnh khiến lòng người dễ chịu.

Không biết qua bao lâu, phong cách kiến trúc hai bên đường bỗng nhiên thay đổi.

Những căn nhà biến thành một dãy dài rực rỡ sắc màu – ngôi nhà tím nối tiếp ngôi nhà vàng, phía sau nhà vàng lại là một căn màu xanh lá. Thư Diêu chống tay lên cửa kính xe, có cảm giác như mình lạc vào một thị trấn cổ tích.

Có lẽ biểu cảm của cô quá mức ngạc nhiên, Chu Mính Viễn cuối cùng cũng lên tiếng:

"Đây là khu phố Bo

-Kaap của Cape Town, nổi tiếng với những tòa nhà đầy màu sắc."

Cô gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn chưa rời khỏi cảnh vật bên ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!