Trước khi bấm gọi cuộc điện thoại ấy, Chu Mính Viễn đã đắn đo rất lâu.
Việc đến Nam Phi vốn là anh cố tình tạo cơ hội để Thư Diêu đi cùng, kiểu như một thoáng bồng bột, đơn thuần là không muốn rời xa sự vui vẻ và ấm áp cô mang lại.
Nhưng nghĩ lại, anh lại thấy mình hơi quá đáng.
Nam Phi nào phải nơi dễ chịu gì, viện nghiên cứu và xưởng đều nằm ngoài ngoại ô, điều kiện kém, đường xá xa xôi, xe cộ mệt mỏi.
Với dáng người nhỏ nhắn, tay chân mảnh khảnh của Thư Diêu, thêm cái dạ dày yếu ớt của cô, kéo cô đi theo làm gì cơ chứ?
Thế nhưng, bảo anh từ bỏ việc đồng hành cùng cô, không hiểu sao lại có chút không cam lòng.
Vậy là, sau một hồi đấu tranh nội tâm, Chu Mính Viễn quyết định: Trước hết mời cô đi ăn tối, rồi tính tiếp chuyện có nên ngăn cô lại hay không.
Với tính cách ưu tiên hiệu quả trong mọi việc, việc mất cả buổi suy nghĩ một chuyện vặt vãnh thế này thực sự không giống anh chút nào.
Đã thế, nhà hàng đặt bàn lần này cũng chẳng phải gu của anh, mà hoàn toàn theo sở thích của Thư Diêu.
Vậy mà khi vừa nghe máy, câu đầu tiên của cô lại là: "Tui á hả? Tui đang hồi tưởng về ánh trăng sáng của đời mình đây này."
Không chờ anh kịp phản ứng, cô nói tiếp một mạch: "Không có chuyện gì thì để tôi cúp nhé, tôi đang đến đoạn cao trào."
Cuộc gọi bị ngắt, khuôn mặt Chu Mính Viễn từ đó đến hết chiều đen như than.
Hôm nay Thư Diêu cũng không ghé tòa nhà tài chính, văn phòng lại chìm vào im lặng.
Mặt trời dần khuất sau đường chân trời, ánh sáng chuyển từ rực rỡ sang chạng vạng, rồi cuối cùng chìm vào màn đêm sâu thẳm.
Đèn đường của Đế Đô bật sáng, tỏa ra thứ ánh sáng nhân tạo khắp nơi. Đứng dậy từ ghế văn phòng, anh tiện tay nới lỏng cà vạt, xuống tầng hầm lấy xe và lái về căn hộ hiện tại của mình.
Suốt cả quãng đường, đôi lông mày của anh nhíu lại không ngừng. Đến một ngã tư đèn đỏ, anh cuối cùng cũng thở dài, đánh tay lái, quay đầu xe chạy thẳng đến nhà hàng đã đặt trước.
Nhà hàng nằm trong khu phố ăn uống sầm uất, chẳng thua kém gì lần trước ghé ngang Hành Độ. Chỉ riêng việc lái xe vào khu này đã mất cả tiếng đồng hồ vì kẹt xe, rồi thêm nửa tiếng để tìm chỗ đậu.
Khi bước vào nhà hàng, đã là hai tiếng sau, và vẻ mặt anh vẫn nặng nề như lúc đầu.
Nhà hàng nổi tiếng nhất với món cua Alaska hấp trứng và súp gà hầm vi cá. Cả hai món đều dễ tiêu hóa, rất hợp với khẩu vị của Thư Diêu.
Không hẹn được người, cuối cùng anh vẫn tự mình đến mua mang về.
Câu nói ấy lại vang lên trong đầu anh: "Tôi đang ôn lại ký ức với ánh trăng sáng đời mình đây."
Ánh mắt Chu Mính Viễn thoáng lạnh đi, khiến nhân viên đóng gói đồ ăn bên cạnh cũng vô thức run tay. Khi anh mang hộp súp gà hầm vi cá nóng hổi về đến khu Đông Cẩn, Thư Diêu đang nằm dài trên sofa, quấn chăn lười biếng.
Cô quả thực hơi đói, nhưng lại ngại vào bếp. Chỉ muốn nằm yên như thế. Biệt thự trong khu Đông Cẩn vốn cách xa nhau, nhìn qua cửa sổ thậm chí không thấy bóng dáng nhà hàng xóm, chỉ có từng lớp cây xanh bao quanh.
Sống trong môi trường yên tĩnh như thế, khi không bật nhạc sôi động, thậm chí có thể nghe rõ từng tiếng kim đồng hồ chạy.
Lúc tiếng động nhỏ đầu tiên vang lên bên ngoài, cô chẳng mấy để tâm, chỉ nghĩ đó là tiếng gió đập vào cửa.
Nhưng rồi lại nghe thêm một âm thanh tương tự. Thư Diệu giật mình, cảnh giác ngay lập tức.
Cánh cửa chính của căn biệt thự này được thiết kế rất cầu kỳ, chi phí cũng không nhỏ. Nếu chỉ là gió mà cũng khiến cửa rung, chẳng lẽ đây là một công trình "đậu hũ" sao?
—
Thư Diêu ôm cái chăn lông, rón rén bước từ sofa ra cửa. Nhẹ nhàng áp tai vào cửa, cô nhìn qua mắt mèo.
Nhìn một phát, thấy ngay Chu Mính Viễn đứng đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!