Chu Mính Viễn lại nhét mảnh vải mốc vào miệng Thư Diêu.
Tiếng khóc của cô lập tức tắt lịm.
Cô trợn tròn mắt, mặt đầy vẻ không thể tin nổi, chỉ còn một ý nghĩ duy nhất trong đầu:
Anh đẹp trai, anh có biết cái miếng vải này bốc mùi cỡ nào không?
Không biết thương hoa tiếc ngọc, anh đúng là không phải người.
Nhưng Chu Mính Viễn đang bị cô nhìn chằm chằm như kẻ thủ ác, lại chỉ bình thản nhìn thẳng lại cô.
Cứ thế, hai ánh mắt giao nhau, rơi vào im lặng.
Đến khi chắc chắn cô không phát ra tiếng nữa, Chu Mính Viễn mới chuyển hướng ánh nhìn, liếc qua khung cửa sổ mục nát bị đóng chặt bằng những tấm ván bên ngoài.
Bên ngoài thế nào họ không thấy được.
Chỉ có thể cẩn thận mọi bề.
Cái liếc mắt ấy, với sự tiết chế trong cảm xúc của Chu Mính Viễn, như muốn nhắn với cô:
Bọn bắt cóc có thể quay lại bất cứ lúc nào, đừng làm ồn.
Nhưng ngay sau đó, đôi lông mày cậu hơi cau lại, có vẻ như nhận ra việc này thật khó với một kẻ "ngốc nghếch tự chui đầu vào rọ" như Thư Diêu.
Vậy nên, tuy rất miễn cưỡng, Chu Mính Viễn vẫn nâng tay lên, đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng.
Không dừng lại ở đó, cậu còn liếc Thư Diêu, lạnh lùng nói thêm:
"Đừng làm ồn."
Thư Diêu nhìn cậu, lòng thầm nghĩ: Người đâu mà ít nói, lại lạnh lùng.
Nhưng trong hoàn cảnh này, sự điềm tĩnh đến mức trưởng thành của Chu Mính Viễn lại là điểm tựa duy nhất.
Đến lúc Chu Mính Viễn rút mảnh vải mốc ra khỏi miệng cô, đôi mắt Thư Diêu đỏ hoe, đã ngoan ngoãn im lặng.
Không còn mùi hôi thối hành hạ, nhưng cô lập tức nhận ra căn phòng này chẳng thơm tho gì hơn.
Mùi mốc meo tràn ngập, quyện với sự mục ruỗng của gỗ và bụi bặm lâu ngày.
Ánh mắt cô vô tình lướt qua một con nhện to gần bằng ngón tay cái, đang yên vị giữa mạng nhện.
Thư Diêu sợ đến mức lập tức quay đi, cô quyết định chỉ nhìn Chu Mính Viễn.
Trong căn phòng nát bươm này, người duy nhất "dễ nhìn" chính là cậu ta.
Chu Mính Viễn vì cố phá vỡ chiếc ghế sau lưng, đã để lại không ít vết trầy xước trên cơ thể.
Cổ tay bị dây trói siết chặt đến mức rướm máu.
Vậy mà cậu chẳng hề tỏ vẻ đau đớn.
Không nói lời nào, Chu Mính Viễn đi về phía bên kia căn phòng, nhặt lên một chiếc kéo gỉ sét.
Thành thật mà nói, dáng vẻ cậu lúc đó… hơi đáng sợ.
Một chàng trai với làn da tái nhợt đứng giữa căn nhà cũ kỹ, ánh mắt lạnh nhạt, không mang chút cảm xúc nào nhìn bạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!