Chương 30: Tâm Cơ

Nhà họ Chu, xét trên thương trường thì đúng là mấy gã khổng lồ oai vệ, nhưng cứ bước chân vào chuyện đời thường thì y như lũ tí hon lủi thủi.

Mà trong cái xóm tí hon đó, Chu Mính Viễn còn là "tí hon mẫu mực" ở vài khía cạnh sinh hoạt lặt vặt, đặc biệt là trong chuyện ăn uống – thứ vốn tốn thời gian và sức lực. Nhìn anh ăn uống, thoạt trông cũng đẹp đấy, nhưng toàn nhờ cái mặt đẹp gỡ điểm. Cứ nhìn kỹ thì… ôi thôi, thảm họa cho đôi mắt!

Chẳng hạn như cái vụ bóc tôm. Ờ thì bóc tôm, nhưng ai đời lại bóc từ đuôi tôm bóc lên?

Đó, thế là Thư Diêu vừa ăn mấy con tôm hùm đất được anh bóc sẵn, ăn chưa đủ đã chê bai:

"Bó tay! Tiểu Chu, anh bóc tôm thế này… không được rồi!?"

Chu Mính Viễn ngước mắt lên, ánh nhìn lạnh lùng đủ để đóng băng cả cái khí trời oi bức.

Thư Diêu nhận ra mình lỡ lời, vội sửa lại, giọng ngọt như rót mật:

"Ý người ta không phải bảo anh không được đâu nha, chỉ là… cái cách anh bóc tôm nó không được… chuẩn chỉnh cho lắm! Tôm hùm đất ngon nhất là phần đầu cơ, trong đó có cái gạch tôm ấy. Bóc kiểu này thì gạch tôm đứt hết rồi còn đâu!"

Mặc kệ đôi găng tay dùng một lần dính đầy dầu đỏ, Thư Diêu bám lấy tay anh, chỉ đạo trực tiếp:

"Đây này, anh phải giữ chỗ này, rồi xoay nhẹ thế này, xong kéo một phát—"

"—Đấy! Nhìn này!"

Thư Diêu cười tươi rói, khuôn mặt phảng phất vẻ đắc ý như vừa khám phá ra chân lý vũ trụ:

"Cái tôm này bóc ra, tuyệt mỹ!"

Ngồi bên cạnh, trợ lý Bạch Hủ há hốc mồm, gần như không tin vào mắt mình. Đời cậu ta lần đầu chứng kiến cảnh có người dám múa rìu qua mắt thợ, chỉ đạo Chu Mính Viễn làm việc!

Bạch non tơ đinh ninh thể nào cũng có màn "băng sơn tổng tài" lườm nguýt, kèm theo câu "phí thời gian".

Thế mà mãi không thấy gì, ngược lại còn nghe Chu Mính Viễn, lần đầu trông giống người thường, khen cô một câu:

"Phương pháp này ổn đấy. Nhưng cô không phải không ăn được mấy thứ này à? Sao bóc tôm trơn tru thế?"

Con tôm vừa bóc xong thì đã bị Thư Diêu cướp mất, cô nhàn nhã lột tiếp phần đuôi:

"Tôi ấy hả? Nói thẳng là chả có chí lớn gì. Ước mơ lớn nhất đời tôi chỉ là ăn cả thế giới, ăn sáng, trưa, tối, ăn khuya, ăn xuyên đêm, nửa đêm còn có thể chạy ra mua cả đống đồ ăn vặt về. Vì thế, tôi dành cả thanh xuân nghiên cứu trên mạng mấy mẹo ăn uống. Nào là làm sao ăn xiên mà không trôi son, nào là bóc ghẹ, bóc tôm hùm đất, bóc hạt dẻ…"

Câu cuối của Thư Diêu nhẹ bẫng như một tiếng thở dài:

"Đáng tiếc, mấy kỹ năng này đều ít khi dùng đến."

Trong tất cả những lần trò chuyện giữa hai người, đây là lần cô bộc bạch nhất, không chút giấu diếm.

Chu Mính Viễn nhận ra, chỉ cần anh đừng nghiêm nghị như tượng đồng, thì Thư Diêu cũng sẽ thoải mái tự nhiên hơn.

Thế nhưng, điều đó chẳng khiến anh cảm thấy chút thành tựu nào. Ngược lại, câu "đáng tiếc" ấy như một mảnh vảy rồng sắc nhọn, lướt qua lồng ngực, làm anh đau đến khó chịu.

Ngay khi còn đang suy nghĩ, một miếng tôm hùm đất được bóc sạch sẽ đã được Thư Diêu chìa tới miệng anh:

"Cho anh đấy, tôi chỉ làm mẫu thôi mà."

Chu Mính Viễn thoáng sững sờ. Anh không thể để cô… đút mình ăn chứ?

Cầm lấy đũa định nhận miếng tôm, nhưng đúng lúc ấy, chuông điện thoại của Thư Diêu reo lên. Cô đặt miếng tôm lên đĩa nhỏ trước mặt anh, rồi quay đi tìm điện thoại.

Bàn trà trước mặt bị cô bày bừa đủ thứ. Cái chén cá viên hấp vẫn đang bốc khói nghi ngút. Cuối cùng, Chu Mính Viễn phải vươn tay dời hộp khăn giấy đi, chiếc điện thoại mới lộ ra nửa bên.

Là một cuộc gọi video.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!