Mấy ngày gần đây, Thư Diêu dậy sớm liên tục, thậm chí còn đến văn phòng trước cả Chu Mính Viễn.
Cô dường như đặc biệt yêu thích bộ sofa da rộng rãi trong văn phòng anh. Trong khi anh làm việc, cô ngồi trên sofa, lúc thì đeo tai nghe, tay cầm bút vẽ vời gì đó, lúc lại ngả lưng, nhắm mắt thư giãn dưới ánh nắng rọi qua cửa sổ.
Có lần, Thư Diêu còn mang đến một bộ trà cụ tử sa, ngồi thụp xuống bàn trà, loay hoay pha pha chế chế như đang thực hiện nghi lễ trang trọng.
Chu Mính Viễn thoáng liếc mắt qua, nhìn thấy cô dùng thìa múc trà từ hộp gốm, đổ một cách cẩn thận vào ấm. Động tác chậm rãi mà điệu nghệ, thật sự giống như rất am hiểu.
Anh nhìn thêm hai giây, rồi quay lại xử lý công việc. Tuy nhiên, trong lòng lại ngầm chờ đợi hương thơm dịu ngọt của trà Kim Quân Mi tỏa lên.
Một lúc sau, âm thanh nước sôi ùng ục vang lên.
Thế nhưng hương trà chưa thấy đâu, trước tiên lại nghe một tiếng hét nhỏ thất thanh.
Chu Mính Viễn vứt cây bút xuống, đứng bật dậy. Điều anh nhìn thấy là bóng lưng Thư Diêu chạy vội ra ngoài, như một con mèo bị lửa bén vào đuôi.
Anh nhíu mày, nghĩ thầm: Chắc cô ấy bị bỏng.
Nhưng chưa đến hai phút sau, Thư Diêu đã quay lại, không hề tỏ ra đau đớn, thậm chí còn vui vẻ giơ ngón trỏ với một bọng nước lấp lánh ra trước mặt anh:
"Chu Mính Viễn, phụ nữ đúng là được làm từ nước. Anh nhìn đi, cái bọng nước này trong suốt lấp lánh thật đẹp, đúng không?"
Chu Mính Viễn cảm thấy hoàn toàn bất lực.
Anh chẳng buồn nói rằng, đàn ông cũng bị bỏng và cũng sẽ nổi bọng nước.
Kim Quân Mi thì chưa kịp uống, cuối cùng anh đành gọi cà phê từ quán dưới tầng.
Còn Thư Diêu thì vẫn chẳng chịu ngồi yên. Cô mang một ấm nước nóng đến bên bàn trà, đổ lên tượng trà đặt trên bàn. Khi nước nóng rưới xuống, tượng trà từ màu nâu sẫm chuyển thành ánh vàng.
Mắt cô sáng rực lên, tràn đầy thỏa mãn:
"Con cóc ba chân này đáng yêu ghê!"
Chu Mính Viễn nhếch môi, thầm nghĩ: Đó là Thiềm Thừ ba chân.
Thư Diêu thực sự khác biệt với những cô gái khác. Bị bỏng nhưng cô không rê. n rỉ hay tìm thuốc bôi, cứ như không biết đau.
Thậm chí, khi tan làm, Chu Mính Viễn tiễn cô về nhà, anh còn thấy cô vẽ mặt cười lên bọng nước trên ngón tay, với hai chấm đen làm mắt.
Lúc đầu, Chu Mính Viễn không hiểu nổi Thư Diêu.
Nhưng dần dần, sự khó hiểu ấy lại trở thành một dạng ngưỡng mộ.
Trong tòa nhà tài chính mà mọi người đều hối hả chạy đua với thời gian, nơi "thời gian là tiền bạc" và "không tiến lên chính là thụt lùi", Thư Diêu lại an nhàn như một bà lão dưỡng già.
Cô không hề bị ảnh hưởng bởi bầu không khí xung quanh.
Tuy nhiên, cô cũng không phải kẻ vô công rỗi nghề. Sau vài ngày "bám dính", cô bất ngờ biến mất, bay sang Hàn Quốc với lý do công việc.
Chu Mính Viễn chưa bao giờ biết công việc của cô là gì.
Thực ra, nếu muốn, anh chỉ cần điều tra một chút là rõ. Nhưng anh lại cố chấp, đã từng hỏi cô rồi thì chỉ muốn nghe câu trả lời từ chính miệng cô mà thôi.
Ngày thứ ba sau khi Thư Diêu sang Hàn Quốc, Bạch Hủ cầm xấp tài liệu định đi photo, vừa ra đến cửa thì thấy lọ hoa trên bàn đang cắm mấy cành hoa héo úa.
Cậu ta liền hỏi:
"Tiểu Chu Tổng này, mấy bông hoa này có cần tôi vứt đi không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!