2 giờ chiều, tầng 100 của tòa nhà Tài chính.
Văn phòng của Chu Mính Viễn kín như bưng với màn chắn ánh sáng ngăn cản hoàn toàn cái nắng chiều nóng hầm hập.
Chu Mính Viễn ngồi trước bàn làm việc, hai tay đan lại đặt trên mặt bàn. Nước da vốn đã tái nhợt, nay lại thêm ánh sáng nhàn nhạt từ màn hình máy tính, trông chẳng khác gì một pho tượng sáp sống động đến kỳ quái.
Nếu Thư Diêu có mặt ở đây, chắc chắn cô sẽ lại buột miệng cảm thán:
"Trông anh chẳng khác gì ma cà rồng."
Nhưng Thư Diêu thì vừa rời khỏi vài phút trước. Có lẽ bởi bầu không khí trong văn phòng chỉ quanh quẩn tiếng gõ bàn phím rào rào cùng vài cuộc đối thoại thương mại khách sáo và lạnh lùng, khiến cô chán ngắt.
Cô bảo sẽ xuống tầng dưới tắm nắng, cầm túi xách nhỏ rồi phóng đi.
Chờ đến khi bóng dáng Thư Diêu biến mất, Chu Mính Viễn mới ngẩng đầu khỏi mớ tài liệu công việc, bấm gọi video cho người phụ trách ở Nam Phi:
"Gọi giáo sư Lý Tư đến."
Đây là một cuộc họp video đột xuất. Giáo sư Lý Tư phụ trách kỹ thuật cho dự án thiết bị y tế ở Nam Phi.
Khuôn mặt của người đàn ông trung niên hiện lên trong màn hình. Ngoại hình bình thường đến mức nhạt nhòa, nhưng ánh mắt ông luôn mang nét cười. Kể cả khi khoác chiếc áo blouse trắng nghiêm túc, nụ cười ấy vẫn không tắt.
Cái dáng vẻ cười mỉm suốt ngày của ông, không hiểu sao khiến Chu Mính Viễn nhớ đến Thư Diêu.
"Hello cậu Chu!" Lý Tư vẫy tay từ phía bên kia màn hình.
Họp video tới bên Nam Phi luôn tiêu tốn không ít thời gian, đôi khi còn khá nhọc nhằn.
Nhưng dưới sự dẫn dắt của Chu Mính Viễn suốt ba năm qua, tình hình ở Nam Phi đã cải thiện rõ rệt. Đầu tư tăng lên, các đối tác thiết bị y tế cũng ngày càng nhiều. Dẫu vậy, trụ sở vẫn chưa được di dời, tín hiệu mạng thì lúc nào cũng chập chờn.
Chu Mính Viễn lặng lẽ quan sát cánh tay vẫy vẫy của Lý Tư trên màn hình, nhấp nhổm như một chú robot bị lỗi, rồi mới gật đầu:
"Giáo sư Lý, tiến độ sao rồi?"
"Cả hợp kim cobalt
-chromium và nickel
-titanium đều đã thử nghiệm xong. Khung trần ổn, chỉ còn lớp phủ thuốc là cần thử thêm. Tôi nghĩ cậu nên trực tiếp qua Nam Phi một chuyến. Thấy thế nào?"
Chu Mính Viễn lật lịch ghi chú trên bàn, vừa sang trang, ánh mắt chạm phải một vết dầu loang bé xíu nơi mép giấy. Động tác của anh chững lại.
Thủ phạm chính là chiếc quẩy Thư Diêu mua sáng nay.
Chu Mính Viễn bất giác ngẩn người trong nửa giây, anh liếc qua ngày tháng:
"Vài ngày nữa tôi sẽ tới."
Lý Tư báo cáo thêm vài tiến triển khác, kèm theo số liệu chính xác đã gửi vào email của Chu Mính Viễn. Làm việc dưới trướng anh, hiệu suất luôn phải cao.
Mọi thứ xong xuôi, Lý Tư im lặng chờ đợi câu trả lời nhàn nhạt quen thuộc để kết thúc cuộc họp.
Nhưng lần này không có.
Chu Mính Viễn đổi sang một tư thế thoải mái hơn, bờ vai và cổ thẳng tắp thả lỏng, một cánh tay đặt ngang trên bàn làm việc. Anh bất chợt hỏi:
"Giáo sư Lý, ông đã từng nghe về dự án "Thiên Sứ B-T" chưa?"
Đó là cái tên mà Thư Diêu nhắc đến tối qua trong nhà hàng Pháp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!