Chương 23: Nửa Đêm Đánh Thức

"Hay là… anh ngủ trên tầng hai đi."

Câu nói này nếu được thốt ra với giọng ỏn ẻn chắc chắn Chu Mính Viễn sẽ coi như gió thoảng bên tai.

Nhưng khổ nỗi, cô lại nghiêm túc đến mức dễ khiến người ta hiểu nhầm rằng đây là một lời mời đường hoàng… ngủ chung.

Đặc biệt là khi ánh mắt lãnh đạm của anh khẽ hạ xuống, dừng lại trên tay cô đang nắm lấy cánh tay anh.

Chính xác hơn, anh nhìn vào vết thương trên tay cô.

Thư Diêu bỗng có một cảm giác quái lạ.

Cô như đang lấy vết thương ra để ép buộc người đàn ông này phải cúi đầu.

Thôi kệ.

Hiểu nhầm thì hiểu nhầm.

Dù sao anh cũng không đời nào đồng ý.

Nhưng anh lại mở miệng, nhấn mạnh một vấn đề khác: "Cô chắc trên đó gọn gàng hơn dưới này chứ?"

"Dĩ nhiên!"

Thư Diêu rụt tay về, còn Chu Mính Viễn thì đã bước về phía cầu thang. Chỉ có điều, căn phòng bừa bộn khiến mỗi bước đi của anh không thể thong dong như phong thái thường ngày. Anh phải dừng lại tránh đồ chơi cho chó rải rác trên sàn, thậm chí còn bước qua một cái nĩa bạc nằm chềnh ềnh.

Cuối cùng, chẳng còn cách nào khác, anh cúi người, nhặt lên một chiếc gối ôm hình chim cánh cụt, nhìn trái nhìn phải, rồi với tay đặt nó lên bàn gần đó.

Hình ảnh anh bị "hương vị cuộc sống" trong nhà cô ép đến mức phải cúi mình khiến Thư Diêu đứng sau không nhịn được bật cười.

Cô vừa cười vừa theo sát anh, mãi đến khi anh gần lên tầng hai, cô mới đột nhiên nhận ra:

Sao Chu Mính Viễn lại dễ dàng đồng ý như thế?

Anh thật sự định ngủ tầng hai?

Chẳng lẽ anh không biết tầng hai chỉ có một phòng ngủ?

Cầu thang dẫn lên tầng hai được lắp đèn cảm ứng trọng lực. Bình thường ánh sáng mờ xám, mỗi bước chân lại kích hoạt một làn sáng trắng nhè nhẹ.

Dẫu sao cũng là nơi anh từng sống, anh không cần tìm công tắc đèn chính mà cứ thế quen thuộc bước lên, để từng bậc thang rực sáng theo nhịp chân.

Khung cảnh ấy thật đẹp, bỏ qua vẻ lạnh lùng bẩm sinh của anh, Chu Mính Viễn tựa như một ảo thuật gia thắp sáng màn đêm.

Khi Thư Diêu mới dọn đến Đông Cẩn, điều duy nhất khiến cô hài lòng về căn biệt thự này chính là thiết kế cầu thang. Cô còn từng tưởng tượng dáng vẻ Chu Mính Viễn bước đi trên đó sẽ thế nào.

Bây giờ được tận mắt chứng kiến, quả nhiên đẹp mắt hơn cô tưởng tượng nhiều.

Lên đến tầng hai, anh đưa tay bấm mở dải đèn dây chiếu sáng dịu dàng quanh phòng.

Thực ra, Chu Mính Viễn cũng có chút dịu dàng, chỉ là nó ẩn sâu đến mức chính anh cũng không nhận ra.

Ví dụ như lúc này, chỉ mở đèn dây chứ không bật đèn chính sáng chói đến mức làm người ta phải nheo mắt khó chịu.

Nhìn rõ cách bài trí tầng hai, Chu Mính Viễn đột nhiên quay đầu nhìn Thư Diêu. Ánh mắt như muốn nói:

— Chỉ thế này thôi, mà cô gọi là ngăn nắp?

Thực ra cũng không quá lộn xộn, chỉ là đồ đạc linh tinh của Thư Diêu quá nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!