Tai nạn dẫu sao cũng xảy ra ngay bên dưới khách sạn, nhanh chóng kinh động đến đám người nhà họ Chu đang mừng sinh nhật trên tầng.
Một đám người bu lại hỏi han ân cần, nhưng thực tế thì lo lắng thật lòng nhiều hơn hay hả hê trong bụng nhiều hơn, chẳng ai nói rõ được.
Đám đông chặn gió đêm, khiến không khí mát mẻ cũng trở nên ngột ngạt.
Mặt Chu Mính Viễn còn lạnh hơn bình thường, chắn Thư Diêu được khoác tạm áo vest sau lưng mình, chẳng thèm nể mặt ai. Cái lạnh lùng ấy khiến mấy lời giả vờ quan tâm của bọn họ suýt không duy trì nổi, cuối cùng đành giả lả cười cho qua chuyện.
"Thái thượng hoàng" Chu Cảnh đích thân xuống lầu. Nhìn thấy chuyện đã được Chu Mính Viễn xử lý ổn thỏa, ông ta hỏi một câu:
"Chuyện lớn thế này sao không nói sớm?"
"Nói gì cơ? Nói xong thì lại bảo phá đám tiệc sinh nhật của Chu Nhiễm Chi, rồi tặng thêm cháu một cái nhà ma nữa à?" Chu Mính Viễn cười lạnh.
Không khí lập tức trở nên tĩnh lặng, chẳng ai ngờ Chu Mính Viễn lại to gan đến thế, dám đối đầu với Chu Cảnh ngay trước mặt.
Chỉ có Thư Diêu đứng sau anh thoáng khựng lại, "tặng nhà ma" là cụm từ cô vừa nói hôm trước, không ngờ lại bị anh nhớ.
"Đã bảo bao nhiêu lần, Nhiễm Chi là chú ruột của cháu! Không được gọi thẳng tên!"
Chu Cảnh tức muốn bốc khói, Chu Nhiễm Chi vội đứng ra hòa giải:
"Mính Viễn với Thư Diêu chắc là bị dọa sợ rồi, cũng mệt mỏi lắm, về nghỉ ngơi sớm đi."
Đây là một bậc thang Chu Nhiễm Chi cố tình đặt dưới chân Chu Mính Viễn, nhưng Chu Mính Viễn lại chẳng buồn bước lên.
Anh kéo tay Thư Diêu, giọng nhạt như gió thoảng: "Làm ơn tránh đường."
Không khí trở nên quái lạ, Chu Mính Viễn bước đi với phong thái "bá đạo không nể mặt người thân". Chỉ khi Chu An Đồng nói "Em ba lái xe của anh đi nhé", anh mới dịu giọng đáp:
"Cảm ơn anh hai."
Chu An Đồng ném chìa khóa xe qua, Chu Mính Viễn bắt lấy, dẫn Thư Diêu rời khỏi khách sạn Song Tử.
Vừa đóng cửa xe, Thư Diêu đã bắt đầu kêu la.
Cô bám vào ghế lái, thò đầu từ ghế sau lên:
"Anh Mính Viễn, tay em đau quá, đau lắm luôn! Máu còn chảy nữa này, hu hu hu, em cảm giác mình sắp chết rồi!"
Qua gương chiếu hậu có thể thấy cô ngẩng đầu lên, làn da trắng như tuyết, đôi bông tai ngọc trai nhỏ màu hồng lắc lư trong không khí theo từng cử động của cô.
Chu Mính Viễn chẳng buồn vạch trần.
Khi nãy lúc chế nhạo anh rách áo ở nách, sao không thấy cô than đau?
Thư Diêu trước mặt các trưởng bối thì ngoan ngoãn như một con đà điểu, im lặng cúi đầu nhéo mấy cái lông trên váy mình. Chu Mính Viễn lúc ấy còn có cảm giác, nếu không mau rời khỏi cái chỗ tụ tập quỷ quái ấy, có khi cô sẽ nhéo trụi cả váy.
Bây giờ thì cô như biến thành người khác, cái miệng ríu ra ríu rít, không ngừng làm nũng:
"Mính Viễn cưa cưa, tay em thực sự đau kinh khủng."
"Cảm giác thứ làm xước tay em có độc, em yếu lắm rồi."
"Chắc là vết thương chí mạng! Em sắp không thở nổi nữa!"
"Em nghe nói có người chết vì nhiễm trùng đó."
"Anh Mính Viễn, nếu em chết thật, tiền trong thẻ ngân hàng của em anh cứ tiêu thoải mái nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!