Cảnh bị người ta đâm sầm vào người như thế này, thật ra Chu Mính Viễn đã trải qua một lần từ rất nhiều năm trước.
Đây là lần thứ hai.
Sợ Thư Diêu ngã, anh rụt tay lại, vòng lấy eo cô, đỡ cô đứng vững.
Nói thật, dù tư thế trông có vẻ giống ôm ấp, nhưng chẳng có chút mờ ám nào.
Cảm giác này phải diễn tả thế nào nhỉ?
Giống như bị một chiếc tàu sân bay mini tông thẳng vào người. Mà Thư Diêu lại gầy, không biết là xương vai hay xương quai xanh của cô va vào, khiến ngực anh đau âm ỉ.
Nhưng cũng nhờ cú đâm này, một người từ sâu trong ký ức bỗng hiện về trong tâm trí Chu Mính Viễn.
Thật ra, anh chưa bao giờ quên. Chỉ là làm thương nhân thì phải biết "cắt lỗ kịp thời", cảm thấy nhớ lại cũng chẳng ích gì nên anh đã cất người đó vào một góc trí nhớ.
Dù sao thì người thú vị như vậy, ngoài lần gặp gỡ tình cờ đó, chắc cô ấy cũng chẳng tìm đến anh lần thứ hai.
Tìm anh làm gì?
Để bị kéo vào cuộc sống nhàm chán và dài đằng đẵng của anh sao?
Có lẽ vì hoàn cảnh quá giống nhau, quá khứ đột nhiên vượt qua lý trí, ùa về như một cơn lũ.
Đó là một cô gái hóa trang thành chú hề, gương mặt phúng phính như kiểu baby fat.
Là người đầu tiên xuất hiện trong thế giới của Chu Mính Viễn, đi ngược lại tất cả những gì anh được dạy dỗ: "lấy lợi tránh hại," "phòng người không thể thiếu" và "lợi ích là trên hết."
Ngày chia tay cô chú hề, Chu Mính Viễn đã mấy ngày không ăn uống, vừa thoát chết trong gang tấc, yếu đến mức có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào. Cô bé chạy lại ôm anh một cái.
"Em sẽ tìm anh."
Khi đó, anh 17 tuổi, cố gắng gồng hết 17 năm thể diện mới không mất mặt mà đổ gục.
Nếu nói người không thể có được mà lại chẳng thể quên được gọi là "ánh trăng sáng," thì cô gái khóc đến nhem nhuốc, mặt dính đầy màu đỏ trắng hòa lẫn ấy, có phải là "ánh trăng sáng" của anh không?
Nhớ lại chuyện cũ, khóe môi Chu Mính Viễn bất giác cong lên trong giây lát, thật trùng hợp lại bị Thư Diêu bắt gặp.
Thư Diêu cười tít mắt, ngón tay chỉ vào ngực anh:
"Anh Mính Viễn, anh đúng là kín đáo quá! Thích bảo vệ tôi thì nói thẳng ra đi!"
Cô say thật rồi. Đứng không nổi, còn dựa vào ngực anh mà nói nhẹ tênh như chiếc lông vũ trên váy cô khẽ lướt qua vậy.
Cô gái này say đến vậy mà vẫn không quên làm anh bực mình, còn bám dính và nói cái giọng nhõng nhẽo kinh khủng: từ "bảo vệ" cô còn nhấn rất rõ ràng.
Chu Mính Viễn lẳng lặng nắm lấy bàn tay đang chọc lung tung của cô, lùi lại một bước, kéo khoảng cách ra.
"Đứng yên đợi."
"Được thôi."
Người say ngoan ngoãn gật đầu.
Chu Mính Viễn đi được vài bước, nhíu mày quay đầu lại, hỏi thêm một câu:
"Đợi gì, cô biết không?"
"Đợi…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!