Chương 20: Quá chén

"Thư Diêu, cô có "ánh trăng sáng" không?"

Trong thoáng chốc, Thư Diêu chợt ngây người.

Cô từng nghĩ qua đủ kiểu câu hỏi mà Chu Mính Viễn có thể ném ra:

"Tại sao cô đồng ý kết hôn với tôi?"

"Tại sao cô không đồng ý ly hôn?"

"Mục đích cô ở bên tôi là gì?"

Những câu hỏi như vậy rất hợp với phong cách của anh.

Mặc dù miệng cô muốn "nói thật," nhưng nếu Chu Mính Viễn thật sự hỏi, cô chắc chắn sẽ dùng giọng điệu trêu chọc để đáp lại:

"Chẳng phải anh đã quyết không thử dò xét tôi từ vụ trong thang máy sao? Sao giờ lại đổi ý rồi?"

Sau đó, cô sẽ pha trò vài câu, rồi dễ dàng lảng tránh chủ đề.

Nhưng Thư Diêu hoàn toàn không ngờ, câu hỏi anh đưa ra lại là:

"Cô có "ánh trăng sáng" không?"

Chu Mính Viễn rõ ràng không phải kiểu người hay quan tâm đến mấy chuyện này.

"Bạch nguyệt quang

-ánh trăng sáng?"

Thư Diêu nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc, rồi đáp lại rất chân thành:

"Nếu "ánh trăng sáng" là chỉ một người khác giới đã lưu lại trong ký ức, đôi lúc nhớ về mà cảm thấy đáng hoài niệm, thì đúng là tôi có một người."

Chu Mính Viễn chỉ khẽ động mí mắt, coi như tỏ ý đã nghe thấy.

Nhưng cảm xúc của kẻ lắng nghe lại khó mà nói ra bằng lời.

Hai vợ chồng hờ bước vào đại sảnh tầng B của khách sạn, lập tức đập vào mắt là một đám đông với những gương mặt nở nụ cười giả tạo. Từng nhóm nhỏ tụm lại, tay cầm ly rượu, miệng nói chuyện về cổ phiếu, xe cộ, tin tức thị trường mới, hoặc bình phẩm rượu vang trước mặt, thỉnh thoảng bật ra vài tiếng cười nhạt nhẽo như diễn kịch.

Đi qua đám đông, không biết ai đó đang cố tình nhấn nhá giọng phấn khởi quá đà:

"Ngài đến đây, nơi này thật sự được sáng rực vinh quang rồi…"

Có lẽ là một thành viên nào đó của nhà họ Chu, chức vụ thấp, đang cố gắng kết thân với nhân vật quan trọng.

May mắn thay, Thư Diêu đi cùng Chu Mính Viễn. Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, không thèm quan tâm đến ai, khiến cô cũng được thoải mái theo.

Gặp ai, cô chỉ cần khẽ mỉm cười gật đầu, ngay cả việc xã giao qua loa cũng không cần.

Thư Diêu bỗng cảm thấy, mọi người ở đây đều đeo mặt nạ, còn Chu Mính Viễn thì đang dùng cách riêng của mình để thể hiện sự chân thực.

Trong căn phòng đầy những kẻ giả tạo, anh dường như là người duy nhất thành thật.

Chính vì thế, cánh tay cô khoác lấy Chu Mính Viễn vẫn không chịu buông ra.

Nhưng người bị cô khoác tay lại chẳng mấy hưởng ứng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!