Có một vị "đại Phật" như Chu Mính Viễn đang ngồi ngay trước mặt, Thư Diêu vừa trò chuyện qua loa vài câu với Phùng Lăng Tử, vừa cúp điện thoại, trong lòng không khỏi thấy buồn cười.
Vừa nãy cô suýt nữa đã định làm một màn tự giới thiệu đầy thân thiết với Chu Mính Viễn:
"Chào anh, tôi là vợ anh đây."
Thế nên, cái người trong điện thoại bị chặt thành khúc, băm thành miếng, trở thành "ông già còn mỗi trứng" kia, chính là anh đấy.
Chó cũng là anh, đồ khốn nạn cũng là anh.
Chu Mính Viễn luôn giữ dáng vẻ "gió tám phương không lay động", Thư Diêu thật sự rất muốn nhìn thử xem biểu cảm của anh sẽ ra sao khi bị chửi thẳng mặt.
Nhưng cái ý nghĩ ấy, cũng chỉ kịp loé lên trong đầu rồi tắt ngấm. Cô và Chu Mính Viễn, nếu đem cái độ thân quen ra đo, chắc cũng chỉ ngang cây treo quần áo ngoài ban công.
Ở Berlin, quanh năm suốt tháng theo chân nhóm nhạc nữ luyện tập, quả là vắt kiệt sức lực. Mỗi ngày, Thư Diêu chỉ chợp mắt được ba bốn tiếng.
Còn những mười mấy tiếng đồng hồ bay nữa. Cô khép mắt, tựa lưng vào ghế, chìm vào giấc ngủ nhọc nhằn giữa bầu không khí ngột ngạt mùi máy bay.
Tỉnh dậy lúc giữa trưa, khoang máy bay tràn ngập ánh nắng như ai đó trót quên kéo rèm trời. Những tiếp viên hàng không trong bộ đồng phục xanh sẫm, vẻ mặt như tượng sứ, tay cầm menu đi từng hàng ghế, dịu dàng hỏi hành khách muốn dùng bữa gì.
Tới lượt Thư Diêu, cô nhìn thoáng qua mấy món trên thực đơn: tart trái cây, bò cuộn… rồi khe khẽ thở dài, khéo léo giấu đi sự uể oải:
"Phiền chị, cho tôi một bát cháo."
Tiếp viên cười lịch sự, âm điệu như gió thoảng:
"Chỉ cháo thôi ạ? Có muốn thêm trứng cá muối, thịt bò viên hay làm thành cháo rau củ không?"
Cô xua tay nhã nhặn:
"Không cần đâu, cháo trắng thôi, cảm ơn."
Khoang máy bay lúc này thoảng mùi thơm của đồ ăn – khoảnh khắc yên bình hiếm hoi giữa chuyến hành trình dài lê thê. Nhưng Thư Diêu, với tô cháo trắng đơn sơ cùng một gói bột vitamin tự mang theo, nhẩn nha ăn như kẻ tìm chút ý nghĩa trong cuộc sống nhạt nhẽo.
Trong khi đó, Chu Mính Viễn, ngồi đâu đó ở hàng ghế phía trước, như vừa được khai sáng bởi cuộc điện thoại "gà qué" ban sáng. Bỗng dưng, anh nhớ ra một sự thật động trời: hóa ra mình có… vợ.
Thư Diêu ăn đến một phần ba bát cháo, tay cầm khăn lau khóe miệng, thì nghe giọng nói trầm ấm của Chu Mính Viễn vang lên từ phía trước. Giọng của kẻ lăn lộn thương trường lâu năm, không vội vã, không nặng nề, như mưa đêm thấm đất:
"Bạch Hủ, cô gái tôi cưới… tên là gì nhỉ?"
Người đàn ông ấy cúi đầu, như thể đang lục tung mớ tài liệu chất đống trong trí não, cố đào bới lấy một mẩu ký ức ít ỏi về cô vợ mà mình cưới về.
Về dung mạo, tất nhiên là không nhớ nổi rồi. Nhưng trong đầu Chu Mính Viễn, với tình thế ngày ấy, cô gái chịu làm dâu nhà anh, chắc chắn là loại hiền lành, dễ nói, chẳng có chút chính kiến nào, đến mức chỉ biết nghe theo sự sắp đặt của gia đình.
Người trợ lý Bạch Hủ ngồi bên cạnh lên tiếng giải đáp
"…Tiểu Chu tổng, cô ấy tên Thư Diêu."
Thư Diêu?
Nghe cũng quen quen.
Chu Mính Viễn nhớ tới chữ "Diêu" có bộ "Điểu" (chim), lòng dửng dưng nảy lên chút liên tưởng, rồi lại quên béng ngay.
Chỉ có điều, bỗng dưng anh thấy, cô Thư Diêu này, quả thực có chút đáng thương.
Dù là kiểu phụ nữ nào, có lẽ chẳng ai muốn sống kiếp chim hoàng yến bị nuôi nhốt trong lồng, quanh quẩn ở nhà đợi ngày tháng trôi qua.
Việc đã qua rồi, chi bằng thả cô ấy tự do.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!