Chương 19: Lên bổng xuống trầm

Chu Mính Viễn vừa xông ra khỏi quán trà kiểu Tây, mặt lạnh tanh, chân dài thoăn thoắt, bước lên xe rồi đóng sầm cửa một cái "phập" nghe mà phát rợn.

Phía sau, Bạch Hủ và Sở Duật chạy theo, chỉ kịp chứng kiến màn kịch đóng cửa xe hoành tráng ấy. Hai người nhìn nhau đầy ngỡ ngàng, đôi mắt ngời lên câu hỏi: "Chuyện quái gì thế này?"

Phải nói, từ ngày cha sinh mẹ đẻ đến giờ, họ chưa bao giờ thấy Chu Mính Viễn mất bình tĩnh như thế.

Thực tế, cậu chủ nhỏ nhà họ Chu đôi khi cũng có màn "quăng hồ sơ dỗi" trong các cuộc họp, nhưng là vì đám nhân viên làm bản kế hoạch như nồi cám lợn. Ai có tính khí khá hơn một chút cũng bực, còn mấy ông nóng tính thì chắc lôi cả họ nhà nhân viên ra mà xả.

Thế mà, sống 1/3 kiếp người, Chu Mính Viễn lại như ngọn núi băng ngàn năm, không bao giờ hỉ nộ ái ố. Ấy vậy mà giờ, cái "đầu lạnh" ấy bỗng như bị chích phải kim, rớt sạch khí thế, khiến Sở Duật và Bạch Hủ không khỏi ngẩn tò te.

"Chẳng lẽ… là vì Thư Diêu?"

Trong khi Bạch Hủ lái xe, Sở Duật ngồi ghế phụ, thì Chu tiểu thiếu gia ngồi sau, chân dài vắt chéo, ánh mắt trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời thu cao vời vợi, gió mát rượi, cửa sổ xe kéo xuống một nửa, để làn gió thổi qua hàng mày đang cau chặt của Chu Mính Viễn. Anh nhấc tay xoa thái dương, lòng ngổn ngang khó tả, như có viên đá lớn chặn ngang lồng ngực.

Sở Duật và Bạch Hủ là những người thân thiết nhất với Chu Mính Viễn, cũng hiểu rằng con người lạnh lùng kia thực ra không khó gần như vẻ ngoài.

Thế nên, không khí im lặng trong xe chỉ kéo dài chưa đến một phút, Sở Duật đã không nhịn được, ngoái đầu qua khe giữa ghế lái và ghế phụ, cười hề hề:

"Này, Mính Viễn, ông đang ghen đúng không?"

Chu Mính Viễn ngẩng đầu, ánh mắt sắc như dao lia thẳng qua, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.

Thật ra, chính anh cũng chẳng rõ vì sao lúc đó lại đứng dậy bỏ đi. Nhưng để tự bảo vệ cái tôi của mình, anh nhanh chóng nghĩ ra một lý do:

Chắc là do chuyện làm ăn mình kiểm soát được hết, còn Thư Diêu thì như một câu đố không lời giải, khiến mình thấy bực mình.

Sở Duật thấy anh không đáp, lại tiếp tục trêu:

"Không phải ghen? Chứ tôi chưa từng thấy ông bực thế bao giờ!"

Chu Mính Viễn vẫn im lặng, không thèm đáp lại câu nào.

Mà anh không nói, thì hai tên ngồi trước là Bạch Hủ với Sở Duật cũng chẳng ngại buôn dưa:

"Thật ra cô Thư ấy chắc thuộc kiểu người thích ồn ào, hài hước. Bởi vậy nên tiểu Chu tổng cứ nghĩ hôn nhân của cô có ẩn tình gì."

"Vậy đoán được cô ấy đang ấp ủ mưu kế gì chưa?"

"Chưa."

"Hừm, thôi đừng đoán, lòng dạ đàn bà mà, như mò kim đánh bể, đoán cỡ nào cũng trật lất."

"Chuẩn. Này, mẹ tôi dạo trước mua cho bố tôi cái ghế massage, ông ngồi sướng quá, ngày nào cũng dùng. Thế mà hôm qua gọi điện kêu ca, bảo mẹ tôi lại đòi ly hôn, chỉ vì ông quên ngày kỷ niệm cưới. Mẹ tôi bảo, bà nhớ, nhớ nên mới tặng ghế massage đó. Bố tôi lại trách bà không nói thẳng là "Kỷ niệm cưới sắp tới, tôi muốn quà" ?!"

"Vậy nên mới bảo, đoán tâm tư đàn bà là vô vọng!"

Sở Duật liếc vào gương chiếu hậu, nhếch mép cười: "Mà biết đâu, cô Thư ấy chẳng qua là đã mất đi ánh trăng sáng của đời mình, nên mới thất vọng với hôn nhân, buông xuôi mà lấy bừa."

Bất ngờ, từ hàng ghế sau, Chu Mính Viễn cất giọng:

"Ánh trăng sáng là cái gì?"

Chu thiếu gia, người mà mỗi con số thầu ở Nam Phi hay biến động tỷ giá hối đoái đều nắm rõ trong lòng bàn tay, lại chẳng biết đến cái khái niệm nghe qua đầy chất thơ ấy.

Đúng lúc đèn đỏ, Bạch Hủ dừng xe, quay đầu giải thích: "Ánh trăng sáng là một người mà cậu luôn khao khát, nhưng không bao giờ với tới được."

Sở Duật tiếp lời, kèm thêm chút kịch tính: "Không chỉ không đạt được, mà còn chẳng thể quên, cứ sống mãi trong tim cậu như một bóng ma, mà ma đẹp nha."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!