Chương 18: Chuyện cũ

Thư Diêu ngồi tựa vào chiếc ghế mềm trong quán trà, lưng dựa vào bức tường phủ đầy mảng xanh của dây leo.

Cô nâng cốc nước chanh pha mật ong lên nhấp một ngụm, khẽ nhíu mày, giọng không chút hào hứng:

"Đúng là công cốc. Tớ đã chuẩn bị cả đống lời thoại, còn cẩn thận mặc đồ tông xoẹt tông với cậu nữa."

Cô gái đi xem mắt với Tề Ngôn Thanh có vẻ khá nhạy bén. Vừa xong màn giới thiệu rụt rè, e thẹn, ngẩng lên đã thấy Thư Diêu uyển chuyển bước tới, ánh mắt lạnh lùng liếc qua. Không nói không rằng, mặt cô ta trắng bệch, hậm hực quay người bỏ đi ngay.

"Khổ thân cô Diêu nhà tôi, vất vả quá rồi!" Tề Ngôn Thanh cười ngả nghiêng, tay nắm thành quyền nhẹ nhàng chống lên môi, "Ai mà ngờ cổ phản ứng nhanh thế. Tớ còn tính để cô ấy uống xong tách trà chiều rồi mới đi đó!"

Hoàn thành xong "nhiệm vụ" xem mắt, Tề Ngôn Thanh nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng, nụ cười của cậu sáng rỡ như cơn gió xuân thổi qua.

Cậu niềm nở đẩy đĩa bánh ngọt về phía Thư Diêu:

"Đây, cô Diêu, ăn chút gì đi."

"Thôi bớt bày trò đi, cất luôn cái bộ mát mát của cậu lại!" Thư Diêu tựa lưng vào ghế, tay khẽ đảo lát chanh trong cốc bằng que khuấy, ánh mắt lười biếng thoáng chút khinh khỉnh:

"Tớ không ăn được, chẳng phải cậu rõ hơn ai hết sao?"

Nghe vậy, nụ cười của Tề Ngôn Thanh dần thu lại. Cậu đổi giọng, ánh mắt trầm xuống, nghiêm túc nói:

"Tớ ở Mỹ tra hỏi đủ kiểu, thậm chí thuê cả thám tử tư, mà vẫn không tìm ra được vị bác sĩ phụ trách dự án đó. Tớ nghi ngờ có người cố tình giấu ông ấy đi."

Ca phẫu thuật dạ dày của Thư Diêu năm đó được xem như một công nghệ y học đột phá. Nhưng từ khâu kỹ thuật đến vật liệu sử dụng, người nắm được thông tin cụ thể chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Sau khi dự án bị đóng băng, Thư Diêu đã thử đến nhiều bệnh viện danh tiếng, nhưng các bác sĩ đều bó tay. Thao tác can thiệp chỉ khiến cơ thể chịu thêm tổn thương.

Chìa khóa giải quyết vẫn nằm trong tay người đã bắt đầu tất cả.

Cả Tề Ngôn Thanh lẫn Phùng Linh Tử đều tin rằng tìm được vị bác sĩ năm ấy chính là hy vọng duy nhất.

Thư Diêu thoáng nhíu mày, nhưng ngay sau đó, nụ cười nhàn nhạt lại hiện lên trên môi. Nốt ruồi son dưới mắt trái của cô hơi động, như nhấn thêm vào vẻ ung dung đầy chấp nhận của cô khi khẽ nói, giọng nhẹ tênh:

"Thôi, không tìm thì không tìm nữa. Bao nhiêu cô gái mong có được thân hình mảnh mai như tớ mà chẳng được!"

"Xì!"

Tề Ngôn Thanh nhíu chặt mày, lầm bầm:

"Vẫn phải nghĩ cách thôi. Câụ cứ sống dựa vào bột dinh dưỡng với thức ăn lỏng như thế, chẳng mấy mà thân thể rệu rã đâu."

Thực tế đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu rồi.

Một điệu nhảy hoàn chỉnh còn không thể hoàn thành, chỉ mới nửa chừng đã thở không ra hơi.

Nhưng Thư Diêu chẳng nói những điều này ra. Cô cười, định đổi chủ đề, thì chiếc điện thoại đặt trên bàn bất chợt rung lên.

Hả?

Lại là tin nhắn của Chu Mính Viễn?

Không phải chứ, hôm nay Chu Mính Viễn ăn nhầm thuốc à? Sao cứ nhắn tin liên tục thế này?

Thư Diêu thoăn thoắt trả lời tin nhắn, cảm thấy tâm trạng có phần phấn chấn hơn. Đến mức, cô còn nảy ý định nếm thử một chút món trà bánh trước mặt.

Dù sao thì việc mà cô đang lên kế hoạch cuối cùng cũng có chút tiến triển rồi.

Cô nâng một miếng bánh dứa xoài lên, cắn một miếng nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!