Chương 16: Hồi âm

Đến tận hơn 1 giờ sáng, quản lý của nhóm Healer mới lái chiếc xe bảo mẫu đến đón đám "yêu tinh" nghịch ngợm này.

Chị quản lý Triệu Nhã đứng ở cửa biệt thự, mái tóc xoăn dài buộc gọn, ánh mắt sắc bén đầy phong thái "chị đại".

Nếu như Thư Diêu giống như người chị gái của nhóm Healer, thì chị Triệu Nhã đúng chuẩn là vừa làm bố vừa làm mẹ.

Sau khi dặn dò mấy cậu trai trẻ phải thu dọn đồ đạc cẩn thận, chị quay sang cười nói với Thư Diêu:

"Cô Thư, hôm nay thật sự làm phiền cô rồi. Mấy đứa này không uống rượu chứ?"

"Không đâu, nhưng ăn hơi nhiều một chút. Chị đừng mắng chúng nó, thi thoảng phá lệ chút cũng không thành vấn đề."

"Cũng phải," chị Triệu Nhã cười nhạt, ánh mắt thoáng lướt qua Thư Diêu. " Cô Thư không nghĩ đến việc ra mắt làm nghệ sĩ à? Mấy người tôi quản lý đều nổi tiếng, cô biết rồi đấy, tôi đảm bảo cô chắc chắn sẽ hot."

Thư Diêu vịn khung cửa, cười nhẹ:

"Thôi, tôi không có hứng thú đâu."

"Thật là, cô rõ ràng rất biết mình muốn gì," Triệu Nhã giả vờ than thở, nửa đùa nửa thật, "Nhưng nếu một ngày nào đó cô lỡ mông lung, quên mất bản thân muốn gì, nhớ tìm tôi nhé."

"Được thôi."

Sau khi tiễn Phùng Linh Tử lên xe bảo mẫu của nhóm Healer, biệt thự lại trở về sự yên tĩnh vốn có, chỉ còn sót lại hương thơm mờ nhạt của nồi lẩu vẫn chưa hoàn toàn tan biến.

Thời buổi hiện đại, ai cũng mắc chứng "nhàn là phải cầm điện thoại". Thư Diêu cầm lên, vừa mở màn hình thì thấy tin nhắn từ Chu Mính Viễn.

[Haha.]

Buổi chiều, khi gửi tin nhắn cho Chu Mính Viễn, cô cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn để anh cảm nhận cái cảm giác bị "tra tấn" bởi tiếng ồn, giống như cô đã phải chịu đựng.

Nhắn xong, cô quên luôn.

Giờ bất chợt nhìn thấy hồi âm của anh, Thư Diêu hơi bất ngờ.

Chu Mính Viễn là người rất kiệm lời, hiếm khi để lộ cảm xúc thật của mình, hoặc có thể nói, anh vốn ít khi để cảm xúc của mình dao động.

Không phải mọi người nghĩ anh lạnh lùng, mà bản chất anh chính là một người điềm tĩnh đến mức xa cách.

Thư Diêu ngả người xuống giường, ném điện thoại lên không rồi bắt lấy. Nhìn lại hai chữ "Haha", cô càng nhìn càng cảm thấy có chút gì đó không bình thường trong dòng tin nhắn này.

Chưa kịp nghĩ ngợi thêm, điện thoại đã vang lên.

Đầu dây bên kia toàn là tiếng ồn ào náo nhiệt ở chỗ Tề Ngôn Thanh:

"Đừng nói là cậu lại bận đột xuất không đi được đấy nhé!"

"Đâu có," Tề Ngôn Thanh cười, giọng đầy hào hứng, "Ngược lại, tớ về sớm đây. Chiều mai gặp, uống trà chiều hay đi ăn tối?"

Gia đình Tề Ngôn Thanh nghiên cứu y học, từ nhỏ đã ngập tràn kiến thức về sức khỏe, virus. Vậy mà cuối cùng, cậu chàng lại dụ Phùng Linh Tử học chuyên ngành… nam khoa, chỉ với lý do:

" Linh Tử à, cậu nghĩ mà xem, hiểu rõ đàn ông đến cả cái quan trọng nhất của họ, thì họ nào dám không nghe lời cậu?"

Trong khi đó, chính Tề Ngôn Thanh lại không theo y học mà chuyển sang học luật.

Mỗi lần về nước, cậu chỉ dám mời hai người đi ăn đúng một lần, lần nào cũng bị "chặt đẹp" không thương tiếc.

Hôm nay tự nhiên mời trà chiều, quá bất thường.

Thư Diêu không lòng vòng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!