Đêm buông xuống, cái nóng ban ngày dần tan theo ánh tà dương. Đám nhóc Healer sau khi tập nhảy xong thì ngồi bệt xuống sàn phòng khách, ríu rít trò chuyện như chim sẻ.
"Hay là ở lại chơi với Thư lão sư lâu hơn chút."
"Cả nhóm ăn tối ở đây luôn đi."
Có người quay qua hỏi: "Thư lão sư, tụi em đi mua đồ ăn, tối nay nấu lẩu ở nhà cô được không?"
Thư Diêu đang ngồi ôm con husky với Phùng Linh Tử trên ghế sofa, đầu ngón tay luồn vào bộ lông mượt mà của Bánh Quy, cảm giác mềm mại dễ chịu.
Nghe vậy, cô hơi nghiêng đầu, nhìn sang Sầm Nguyệt Bạch:
"Nguyệt Bạch, em có muốn ăn lẩu không?"
Bị gọi tên, Sầm Nguyệt Bạch hơi gãi gãi mũi, giọng điềm đạm:
"Em thế nào cũng được, không kén chọn."
Sầm Nguyệt Bạch năm nay 20 tuổi, trong nhóm Healer thì tuổi tác nằm lưng chừng, tính tình lại hiền nhất, đúng kiểu "người tốt quốc dân."
Cậu nhóc ấy quá nhút nhát, ít khi bày tỏ ý kiến, hễ có chuyện gì đều chỉ nghe theo mọi người.
Thư Diêu và Phùng Linh Tử lớn hơn vài tuổi, nên cứ xem Sầm Nguyệt Bạch như đứa em trai nhỏ nhất nhà, sợ cậu bị lạc lõng, chuyện gì cũng phải hỏi han một chút.
"Nguyệt Bạch quê ở Giang Thành nhỉ? Thích ăn lẩu cay không?" Phùng Linh Tử hỏi thêm.
"Ừm, được ạ," Sầm Nguyệt Bạch gật đầu.
Thư Diêu cầm trên tay một món đồ chơi hình chiếc xương cho chó, chỉ vào sáu cậu trai trẻ:
"Mua một gói nước lẩu cay, thêm một gói thanh đạm nữa, nhà có nồi uyên ương mà. Đừng chỉ mua rau không, lấy thêm ít thịt đi, con trai đừng giảm cân quá mức, không thì nhảy múa sẽ mất lực. Tăng cường tập luyện là tiêu hết calo thôi."
Nghe quyết định của Thư Diêu, ánh mắt Nguyệt Bạch sáng rực lên, nụ cười cũng rạng rỡ hơn hẳn.
Mấy cậu trai đội mũ, đeo khẩu trang, chuẩn bị rời khỏi nhà. Thư Diêu lục lọi ngăn kéo, lấy ra một thẻ thành viên ném qua:
"Đi siêu thị dành cho thành viên ngay ngoài khu biệt thự ấy, chỗ đó vắng lắm, lần nào đi tôi cũng tưởng nó sắp đóng cửa. Yên tâm đi dạo, không sợ fan hay paparazzi đâu."
Bình thường, cả nhóm đi siêu thị đều phải phân công cụ thể, ai lo món gì, từng người lần lượt vào mua, vì nếu cả đám đi cùng thì quá nổi bật.
Nghe vậy, mắt cả nhóm sáng rực lên: "Thế nhân viên cũng không hỏi gì ạ?"
"Không đâu, ở đây toàn người nổi tiếng sống, nhân viên siêu thị bị cấm tám chuyện với khách khi làm việc. Cứ thoải mái mà mua sắm."
Đám nhóc reo hò rồi chạy ùa đi. Đi sau cùng, Nguyệt Bạch quay lại nhìn Thư Diêu, lấy hết can đảm hỏi:
" Thư lão sư, cô có muốn ăn gì đặc biệt không ạ?"
"Rau cần tây và nấm trúc."
"Em nhớ rồi," Sầm Nguyệt Bạch cười tươi rồi đi theo nhóm.
Đợi nhóm đi rồi, không khí trong biệt thự bỗng chốc trở nên yên ắng.
Phùng Linh Tử nhìn cánh cửa vừa khép lại, quay sang Thư Diêu, nghi hoặc:
"Lần trước cậu bảo từng gặp Chu Mính Viễn rồi, tớ không để ý lắm, nhưng nghĩ lại thấy không đúng. Hồi học ba lê cậu toàn ở nước ngoài, ngay cả tớ còn ít gặp, làm sao mà gặp được Chu Mính Viễn?"
"Gặp lúc còn bé tí."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!